Vậy thì tốt, như vậy không cần mình mở ra hình thức “siêu não”... Trương Nguyên Thanh phun ra một hơi, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên núi đi.”
Hắn lúc vào ở biệt thự vịnh Phó gia, đã sớm mang theo viên thuốc màu lam, cả một lọ viên thuốc nhỏ màu lam, luôn nhét ở trong túi.
Thứ duy nhất bị hắn để lại bên ngoài, chỉ có loa Miêu Vương.
Đạo cụ này quá mức kỳ lạ, nếu sử dụng ở trước công chúng, khó bảo đảm không bị người ta nhớ, truyền ra, một khi bị đám người tình cũ của Ma Quân biết, đó là tai hoạ ngầm.
Tuy ở trong trấn Âm Dương, hắn cũng từng sử dụng loa Miêu Vương, nhưng lúc ấy thành viên Ngũ Hành minh chỉ có Quan Nhã và Nữ Vương.
Quan Nhã không cần phải nói, Nữ Vương cách Ma Quân quá xa xôi, sẽ không vô duyên vô cớ tiết lộ tin tức của hắn, tuy cũng là tai hoạ ngầm, nhưng vấn đề không lớn.
***
Trong “vũ trụ” thâm thúy cao xa, vô số chấm nhỏ tạo thành tinh hà lấp lánh.
Các Chúa Tể đứng ở ngoài thế giới linh cảnh, lúc này đều đang chăm chú nhìn phó bản giết chóc giai đoạn Siêu Phàm.
Bọn họ đại đa số thời điểm, đều chỉ quan tâm các Thánh Giả mạnh mạnh đối kháng tiến triển, cho dù là Thiên Vương Sợ Hãi cùng nữ nguyên soái đặt cược lớn, cũng không quá mức để ý các hành giả cảnh giới Siêu Phàm.
Dù sao cảnh giới Siêu Phàm quá thấp, cho dù Nguyên Thủy Thiên Tôn kỳ tài ngút trời, sau khi thông qua phó bản giết chóc, cũng chỉ là một gã Thánh Giả.
Vẫn như cũ ở trạng thái tiềm long, chưa thật sự trưởng thành.
Mà các Thánh Giả tiến thêm một bước, chính là Chúa Tể.
Chúa Tể là trụ cột của bất cứ tổ chức nào, là đại tướng nơi biên cương, là đại nhân vật trong thế giới linh cảnh.
Một vị Chúa Tể bậc cao, có thể mang tới ưu thế là không cách nào đo lường, giống như Thiên Vương Sợ Hãi có thể đối thoại ngang hàng với các minh chủ, chính là Chúa Tể đỉnh phong.
Đương nhiên, Chúa Tể đỉnh phong bình thường, cũng chưa có tư cách sánh vai với các minh chủ, sợ là sợ kẻ quái thai, không có khả năng tính toán theo lẽ thường.
Nhưng ở trong phó bản giết chóc lúc này, Phó Thanh Dương có hy vọng trở thành quái thai như vậy.
Bởi vậy các đại nhân vật đặc biệt chú ý.
Thẳng tới lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn hô lên hành giả chính phủ tập kết, bao gồm nữ nguyên soái ở bên trong, đại lão nghề nghiệp hợp pháp cùng tà ác mới mang ánh mắt nhìn về phía rừng rậm nguyên thủy, chú ý tình huống gần đây của bọn nhỏ Siêu Phàm.
“Đúng là đứa nhỏ đầu óc linh hoạt, đáng tiếc Chén Thánh Đọa Lạc thành chiến lợi phẩm của phân bộ Tùng Hải.”
Linh Năng hội phân hội trung bộ, trong mũ trùm rách nát của hội trưởng truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Tuy hắn chưa chỉ tên nói họ, nhưng các đại lão ở đây đều biết nói là ai.
“Cũng không biết chiến lực như thế nào!” Giáo chủ nam phái không ngừng biến hóa giới tính, hình thái kia, phát ra thanh âm khó phân biệt nam nữ.
Tuy là thiên tài trận doanh đối địch, nhưng các linh cảnh hành giả đứng ở đỉnh phong này, đối với vãn bối sở trường vượt phó bản, có sự thưởng thức phát ra từ bản năng.
Thiên Vương Sợ Hãi nhíu mày, liếc mắt nhìn về phía hội trưởng phân hội trung bộ Linh Năng hội, nói:
“Chén Thánh Đọa Lạc không nên tồn tại trên đời, nó tước đoạt tự do cơ bản nhất của một người, là tà vật làm người ta buồn nôn, ta rất chán ghét nó.”
Ngũ Hành minh bên này, thanh niên tóc đỏ nhíu mày nói:
“Thiên Hạ Quy Hỏa này, chẳng những không có khí phách của Hỏa Sư, thậm chí thiếu cảm giác vinh dự tập thể đối với Hỏa Sư, hắn nếu trở thành chấp sự, ta phải đưa hắn về doanh huấn luyện trước, tiến hành một đoạn thời gian trị liệu tâm lý.
Để hắn tìm về cảm giác vinh dự tập thể cùng cảm giác tự hào thân là Hỏa Sư.”
Thôi xong, trong Hỏa Sư thật không dễ dàng gì xuất hiện một vị Ngọa Long.
Đám người Cẩu trưởng lão lắc đầu.
Nữ nguyên soái nhìn chằm chằm rừng rậm nguyên thủy rộng lớn, ánh mắt xuyên thấu tầng tầng vách ngăn, giống như đang chăm chú nhìn cái gì, chân mày vừa dài vừa thẳng hơi nhíu.
Cô từng thấy cái nhẫn đó.
Từng thấy nó ở trên người Ma Quân.
***
Trương Nguyên Thanh dẫn theo thành viên Ngũ Hành minh, xâm nhập trung bộ rừng rậm không lâu, liền có hai bóng dáng từ trong rừng rậm lao ra, hướng tới bảng thông báo đuổi theo.
Cầm đầu là một thiếu niên, mày rậm mắt sáng, tuy bộ dáng tuấn tú, nhưng không hề có thanh tú của tiểu sinh, ngược lại giống con chó săn nhỏ khí thế bức người.
Đi theo phía sau nhóc chó săn là một thanh niên béo lùn chắc nịch.
“Lão đại, anh chậm một chút...”
Nhóc mập vừa hô, vừa đuổi theo.
Làm Huyễn Thuật Sư, tốc độ cùng thể lực của hắn thua xa Yêu Mê Hoặc.
Rất nhanh, Khấu Bắc Nguyệt đứng ở cạnh bảng thông báo, nhìn quanh một phen, cuối cùng nhìn về phía mấy quả đỏ to bằng long nhãn phân tán trên mặt đất.
Quả nhiên phụ cận không có trái cây tương tự, hiển nhiên là có người cố ý để lại.