Bầu trời đêm trong suốt, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống, núi non hoang dã, vạn vật yên tĩnh, có một sự khủng bố nói không nên lời.
Trong khe núi có một con đường mòn, đi thông rừng rậm dãy núi đối diện, nếu không có gì bất ngờ, đây là sơn đạo đi thông đỉnh núi trong nhiệm vụ phụ tuyến đề cập. Trương Nguyên Thanh dừng bước, nhìn về phía ngọn núi bên kia khe núi, nói: “Đỉnh núi bên kia, hẳn là chính là vị trí miếu sơn thần.”
Mọi người nghỉ ngơi năm phút đồng hồ.
Lúc này, Quan Nhã đến bên cạnh Trương Nguyên Thanh, cười mỉm nói:
“Đổi Âm Thi khi nào? Còn rất xinh đẹp, chị nhìn cô ta hồi lâu, vậy mà không bắt bẻ được tỳ vết nào.”
“Bởi vì là phẫu thuật thẩm mỹ mà, sao có thể so sánh với chị Quan Nhã mỹ nữ tự nhiên như vậy.” Trương Nguyên Thanh trước khen một câu, tiếp theo đâm sau lưng Phó Thanh Dương, buồn rầu nói:
“Đây là bách phu trưởng chuẩn bị cho tôi, tôi cũng không ngờ được hắn sẽ tặng một Âm Thi như vậy cho tôi. Còn nói cái gì về sau mời cậu cách Quan Nhã xa một chút.”
Quan Nhã mượn ánh lửa mỏng manh, cẩn thận đánh giá Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngạc nhiên phát hiện hắn thế mà không nói láo.
“Chị thật sự nên cảm ơn hắn.”
“Quan Nhã nghiến răng.
Cô tiếp theo nhìn về phía Ryo Asano trong đám người, không ngừng cúi đầu nói “Ohayo*”, nói:
* chào trong tiếng Nhật
“Đứa nhỏ này là cậu nhặt?”
“Là Mẫu Đơn Tiên Tử nhặt, không liên quan tới tôi.” Trương Nguyên Thanh vội giũ sạch quan hệ.
Vừa dứt lời, Ryo Asano bên kia đã nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn là ân nhân cứu mạng của tôi, đại ân đại đức trọn đời không quên, tôi sẽ thật cố gắng, vì vượt phó bản giết chóc dốc một phần sức, mọi người chiếu cố nhiều hơn!”
Quan Nhã cười tươi như nắng:
“Cậu đeo mặt nạ phòng ngự của chị một phen.”
“Không đeo!”
“Đeo một phen!”
“Không đeo.”
Năm phút đồng hồ rất nhanh đã qua, mọi người dọc theo thế núi xuống, tiến vào khe núi, chính thức bước lên đường mòn lên núi kia.
Khi tiến vào rừng rậm, bên tai đồng thời thu được tiếng nhiệm vụ nhắc nhở:
“Đinh! Ngài đã tiến vào mê cung rừng rậm, xin chú ý an toàn, cảnh giác nguy hiểm ven đường.”
Các hành giả chính phủ không khỏi hít sâu một hơi, căng thẳng thần kinh.
Phía sau, một người đàn ông trung niên nói:
“Đi mãi về phía trước, ở lúc nhìn thấy ngã rẽ đầu tiên, đi sang trái. Ngã rẽ thứ hai có ba con đường, lựa chọn hỏi người kia.”
Dựa theo chỉ thị, đội ngũ đâu vào đấy đi qua mê cung rừng rậm, trong quá trình này, Trương Nguyên Thanh thử linh thể xuất khiếu ở cao nhìn xuống quan sát mê cung rừng rậm, nhưng vừa bay lên đến vị trí tán cây, liền bị một bức tường vô hình cản trở về.
Nhiệm vụ nhắc nhở: “Cấm bay!”
Mộc Yêu trong đội ngũ thử câu thông cây cối, không nhận được bất cứ sự phản hồi nào.
Mê cung rừng rậm chỉ có thể đi ra ngoài, hạn chế tất cả cơ hội dùng bug.
Ở dưới từng vị đồng nghiệp nhắc nhở, đội ngũ đi trong mê cung bán giờ, thẳng đến lúc một cô gái nhỏ báo cáo xong tuyến đường mình ghi nhớ, vui vẻ nói: “Chúng ta đã đi hết một nửa lộ trình.”
Vừa dứt lời, một làn sương mù dày đặc từ rừng rậm ập tới, sương mù như vải như bụi, che mất tầm nhìn. Tăng khó khăn rồi? Trương Nguyên Thanh cao giọng nói:
“Mọi người tay nắm tay, thả chậm tốc độ tiến lên.
Vừa nói xong, trong đám người liền truyền đến một tiếng kêu chói tai, tiếp đó im bặt.
“Làm sao vậy làm sao vậy? !”
Mọi người kinh hãi, trường hợp lập tức ồn ào hẳn lên.
Trương Nguyên Thanh ngửi được mùi máu tươi, trong lòng trầm xuống.
Thiên Hạ Quy Hỏa giơ “đuốc”, chạy về phía tiếng kêu thảm truyền đến, lấy lửa xua tan sương mù dày đặc, tập trung nhìn vào, đột ngột biến sắc.
Nơi đó có một cái xác ngã ra, đầu cùng thân thể chia lìa, máu tươi từ mặt cắt phun trào ra, rõ ràng là cô gái nhỏ vừa rồi nói chuyện.
Cô mở to đôi mắt chết chóc, vẻ mặt thét chói tai còn đọng lại ở trên mặt, tựa như không rõ mình chết như thế nào.
Đây là một cô gái nhỏ Mộc Yêu, chết tại chỗ, ngay cả cơ hội kích hoạt kỹ năng “sống lại” cũng không có.
Cô ấy là chết như thế nào?
Linh cảnh hành giả xung quanh cũng không biết, đáy lòng không hiểu sao dâng lên cơn lạnh lẽo.
Trương Nguyên Thanh theo bản năng kéo Quan Nhã đến bên người, giọng điệu nghiêm túc: “Đừng cách xa tôi.”
Ngự tỷ con lai cao gầy, bị hắn kéo lảo đảo một cái, cách một tầng sương mù, Quan Nhã thấy Nguyên Thủy sắc mặt ngưng trọng mà khẩn trương, như là đứa nhỏ bảo vệ món đồ chơi yêu quý, loại cảm xúc khẩn trương, thật cẩn thận kia hoàn toàn viết ở trên mặt.
Phản ứng của hắn là phản ứng bản năng chân thật nhất, đợi lát nữa liền ý thức được mình có bộ trang bị hộ thân, dựa theo tính cách của Nguyên Thủy, hắn khẳng định sẽ lập tức đi kiểm tra nguyên nhân cái chết của cô bé đáng thương kia, chuyển hướng đề tài.