Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ, Thiên Hạ Quy Hỏa liếc xéo hắn một cái: “Thiên hạ thế mà có người mặt dày vô sỉ cỡ này!”
Trương Nguyên Thanh nhìn theo Thiên Hạ Quy Hỏa đi theo đội ngũ nhanh chóng đi xa, lúc này mới buông tay Quan Nhã, há mồm phun ra Tiểu Đậu Bỉ, đặt nó ở trên bả vai Quan Nhã, vuốt ve cái đầu tóc máu thưa thớt, nói: “Đi theo dì!”
Quan Nhã cảm giác bả vai chợt lạnh, lập tức chủ động kích phát Con Mắt Quan Sát, con ngươi lóe lên ánh sáng màu trắng nhạt, bắt giữ được đường nét đứa bé trên bả vai.
Một cái đường nét mơ mơ hồ hồ, béo múp, mặt tròn, đầu trụi lủi, mơ hồ có tóc máu thưa thớt.
Đây không phải là đứa bé lần trước ở trấn Âm Dương cứu mình sao? Quan Nhã nhẹ nhàng, vươn tay, xoa đầu của nó, nhưng đụng đến chỉ là một mảng không khí, cô không có năng lực tiếp xúc linh thể.
“Mang theo nó, tôi có thể bằng vào cảm ứng, nhanh chóng hội hợp.”
Trương Nguyên Thanh nói xong, lại phun một ngụm âm khí về phía Huyết Tường Vi, âm thầm phân phó cô đừng nói chuyện, nấp vào cánh rừng.
Huyết Tường Vi, không, quỷ tân nương Bạch Lan, nghe lời đi vào rừng rậm, ẩn thân sau cây.
May mà quỷ tân nương nghe lời, bằng không cô một câu phu quân, có thể sẽ làm thuyền nhỏ hữu nghị của mình với Quan Nhã bị lật.
Trương Nguyên Thanh từ phía sau ôm cổ Quan Nhã, ghé vào trên lưng cô, sau đó lấy ra Lưỡi Dao Khát Máu, Nhện Sương Mù, thi triển Thần Du, linh thể xuất khiếu.
Quan Nhã thuận thế nâng lên khoeo chân Trương Nguyên Thanh, xóc lên trên, hướng về phía đội ngũ dần dần đi xa đuổi theo.
Linh thể Trương Nguyên Thanh dừng lại tại chỗ, nhìn theo bóng lưng lão tài xế, thẳng đến lúc cô rẽ qua một chỗ quặt, bị rừng rậm tươi tốt che đi, lúc này mới thu hồi ánh mắt, mở ra bản đồ.
Lúc này, con trỏ màu đỏ đã tiến vào phạm vi sương mù dày đặc bao trùm, sau đó dừng lại bất động. Mà chỗ hắn, không có bất cứ đánh dấu gì.
Quả nhiên, định vị đánh dấu là lấy thân thể làm tọa độ... Trương Nguyên Thanh đóng bản đồ, bao bọc Lưỡi Dao Khát Máu, bay về phía rừng rậm, tới bên cạnh quỷ tân nương.
“Tướng công, vị cô nương đó là ai?” Quỷ tân nương giọng điệu u oán, vẻ mặt u buồn.
Không thể không nói, thần thái mềm mại này của cô, phối hợp khuôn mặt xinh đẹp của Huyết Tường Vi, thiếu chút nữa khiến Trương Nguyên Thanh không kiên trì được.
“Đó là tiểu thiếp của ta, phải gọi nàng là tỷ tỷ.” Trương Nguyên Thanh truyền đạt sóng ý niệm.
“Thì ra là tiểu thiếp.” Quỷ tân nương nhất thời vui vẻ hẳn lên. Tiểu thiếp mà nói, nàng là không để ý. Thiếp tương đương với tỳ, không uy hiếp được địa vị của chính thê.
Thật dễ lừa... Trương Nguyên Thanh không nói nữa, bắt đầu bố trí cạm bẫy. Ở dưới tình huống thiếu tài liệu cùng công cụ, đại bộ phận cạm bẫy rừng rậm đều có thể trực tiếp bỏ qua, nhưng có một loại cạm bẫy là dầu gió (tức vạn năng).
Đó chính là cạm bẫy Quan Nhã lúc ở tầng ngoài từng trúng chiêu.
Cạm bẫy gai gỗ.
Hắn ở trong rừng rậm chặt cành cây tươi mới, dùng Lưỡi Dao Khát Máu chặt thành gai gỗ dài 20 cm, rộng khoảng một ngón tay, lại bảo quỷ tân nương cầm Lưỡi Dao Khát Máu, ở giữa đường mòn đào bốn năm cái hố nông.
Sau đó cắm gai gỗ ở đáy hố, bôi lên nọc độc trong bình thủy tinh, lại dùng lá cây phủ lên.
Vì để bẫy không lộ rõ, hắn vận lực lượng linh thể, thổi tung lá khô trong rừng rậm, để chúng nó phủ kín cả con đường mòn.
Từ khi tăng điểm kinh nghiệm lên tới trên 50%, thời gian Thần Du của hắn tăng lên trên diện rộng, có thể rời khỏi thân thể bốn mươi phút, vượt qua thời gian này, thân thể mới có thể chết.
“Ít nhất phải giết một cao thủ trong top 10 bảng truy nã, như vậy điểm liền áp sát 300 điểm, muốn phá kỷ lục của nữ nguyên soái, quả thực si tâm vọng tưởng.”
“Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến, phó bản thưởng mình 100 điểm, dựa theo quy luật này, cho dù mình vượt qua phó bản, nhiều nhất cũng lấy được 300 điểm, vẫn phải giết người, nếu không sao lại nói là phó bản giết chóc.”
Bóng đêm nặng nề, cây đuốc di động ở trong rừng rậm, mang đến ánh sáng.
Quan Nhã đuổi kịp đội ngũ, hướng về phía nữ sinh Nhật Bản hô: “Ryo Asano, qua đây!”
Chó dẫn đường bộ dáng thanh thuần dễ mến, xách đao Nhật Bản, chạy bước nhỏ trở về. Cô vẫn luôn đi theo bên người Mẫu Đơn Tiên Tử.
Quan Nhã mỉm cười nói: “Trong mê cung có thể còn có nguy hiểm khác, tôi cõng Nguyên Thủy Thiên Tôn lo lắng gặp phải nguy hiểm phản ứng không kịp, cô có thể thủ hộ chúng tôi không?”
Ryo Asano liên tục gật đầu: “Kế tiếp tôi sẽ bảo vệ mọi người.”
Quan Nhã nở nụ cười.
Cô trước khi vào phó bản giết chóc, có gọi điện cho Phó Thanh Dương, từ chỗ em họ biết được, quân cờ của Ám Dạ Mân Côi giấu ở trong hành giả chính phủ, muốn bất lợi đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mà trước mắt chính là cơ hội ra tay nhất thích hợp.