Quan Nhã đứng thẳng thân thể xinh đẹp, tay phải cầm một khẩu súng ngắn nòng súng to, cánh tay dán vòng eo nhỏ tự nhiên rủ xuống, tay trái chống hông, phân tích: “Người chết hầu như bị giết trong chớp mắt, mà hắn không phải độc hành khách lạc đàn, có thể ở trong một đám cường giả trận doanh sơn quỷ giết chết một cường giả thực lực không tệ, thực lực của quái vật này, là cấp 4 hàng thật giá thật.”
“Muốn săn giết nó, thì phải làm ra chuẩn bị tâm lý hy sinh một nửa nhân số, mà chúng ta còn phải đối mặt trận doanh sơn quỷ.”
Làm một Thám Báo đủ tư cách, thăm dò tình báo, phân tích cục diện là tố chất nhất định phải có.
Mao Sơn Thuật Sĩ xen vào nói:
“Chúng ta có thể gắp lửa bỏ tay người, để trận doanh sơn quỷ đi giải quyết nó.”
Quan Nhã “A” một tiếng, “Thật sự là cậu bé thông minh, trận doanh sơn quỷ cũng nghĩ như vậy.”
Mao Sơn Thuật Sĩ làm sao nghe không ra cô trào phúng, hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại, nhìn về phía Triệu Thành Hoàng, hỏi: “Vậy chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?”
Vừa dứt lời, một tiếng “Đoàng” to rõ đáp lại nghi vấn của hắn.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người đẹp con lai dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn, nâng súng bắn chết một con hươu hoang dã cách hơn 10 mét.
***
Nơi nào đó của thành thị, một nhà xưởng bỏ hoang, trong kiến trúc bò đầy dây leo.
Hai mươi mốt người bọn Bách Vô Cấm Kỵ, A Nhất, Duy Ngã Độc Tôn, nín thở ngưng thần dán sát bức tường mà đứng, mỗi người đều như chim sợ cành cong, cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện “màu sắc” của những người này khác với cảnh vật xung quanh, sắc thái trên người bọn họ cực kỳ ám đạm, như là phủ thêm một tầng màn che.
Sau một hồi, Bách Vô Cấm Kỵ nhẹ nhàng thở ra, nói: “Rất tốt, thứ quỷ kia chưa đuổi theo.”
Cửu Lậu Ngư hỏi: “Vậy ta có thể thu hồi đạo cụ rồi?”
Bách Vô Cấm Kỵ liên tục lắc đầu: “Không được! Chúng ta đã bị quái vật đó đánh dấu, dấu hiệu của Yêu Mê Hoặc rất khó nhổ đi, ít nhất chúng ta không có loại thủ đoạn này, một khi ngươi thu hồi đạo cụ, nó sẽ lập tức cảm giác được chúng ta.”
Không lâu trước đó, bọn họ đã gặp phải quái vật tập kích, Công Lý Ở Trong Đao chết ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có. Đám người trận doanh sơn quỷ bị dọa vỡ mật, lập tức rút lui, nhưng quái vật kia đã khóa mục tiêu bọn họ, đuổi theo không tha.
Cuối cùng là Cửu Lậu Ngư lấy ra một món đạo cụ tên “Áo Choàng Đi Đêm”, bao phủ mọi người, lúc này mới thoát khỏi quái vật truy tung. Đạo cụ này bắt nguồn từ nghề nghiệp Thần Dạ Du, có được công năng ẩn nấp khí tức, tương đương kỹ năng dạ du của Thần Dạ Du. Nhưng trả giá là, không thể di động.
Khấu Bắc Nguyệt bất mãn nói: “Chẳng lẽ chúng ta phải luôn khoác đạo cụ? Dù sao cũng phải muốn nghĩ cách chứ.”
Tiểu đệ bên cạnh cười ha ha, nói: “Không cần phải vội, chỉ cần chúng ta nấp kỹ, vậy ý nghĩa thắng lợi.”
“Quái vật kia tìm không thấy chúng ta, tự nhiên sẽ đi tìm người của trận doanh sơn thần, chúng ta tọa sơn quan hổ đấu là được. Bây giờ, theo dõi bảng điểm, chờ đợi bữa tiệc giết chóc mở ra đi.”
Hồng Vi kêu “a”, nói: “Tuy đây là một kế sách không tệ, nhưng ta luôn cảm thấy không chân thực, trong trận doanh sơn thần là có Nguyên Thủy Thiên Tôn, Triệu Thành Hoàng những nhân vật thiên tài này.”
Thiên Hạ Giai Bạch hừ một tiếng: “Ngươi đây là điển hình, bị Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh sợ rồi.”
***
“Cô làm gì vậy?”
Mao Sơn Thuật Sĩ tức giận nhìn Quan Nhã, trách mắng: “Cô là ngại chúng ta quá an toàn rồi phải không, nếu đưa tới quái vật làm sao bây giờ?”
Người trận doanh sơn quỷ mới vừa ở phụ cận tổn thất một thành viên, quái vật kia rất có thể ngay tại phụ cận.
Lão tài xế chân dài cười mỉm nói: “Tôi làm gì? Đương nhiên là bắn con hươu cho cậu tiểu nam sinh năm cm ba giây như vậy tẩm bổ thân thể.”
Đây là nữ lưu manh nào vậy? Mao Sơn Thuật Sĩ tức đến mức mặt đỏ lên, nhất thời nói không ra lời. Làm người nổi bật trong phái thiếu niên của Thái Nhất môn, hắn không thể bỏ qua thể diện ở trước mắt bao người, ô ngôn uế ngữ mắng nhau với cô gái lưu manh này.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh khẽ dao động, đã hiểu dụng ý của lão tài xế.
“Chị muốn dẫn quái vật đến, quan sát khoảng cách xa, thu thập tình báo?”
Quan Nhã khẽ gật đầu: “Quái vật đó là Yêu Mê Hoặc, mà Yêu Mê Hoặc đều khát máu, mùi máu tươi có thể dẫn nó ra. So với đi bừa ở trong phế tích, bất thình lình bị đánh lén, chủ động dụ kẻ địch đi ra, quan sát kẻ địch, là lựa chọn tốt nhất.”
“Mặt khác, nếu nó thật sự bị mùi máu tươi hấp dẫn tới đây, thì chứng minh trận doanh sơn quỷ đã thoát khỏi nó.”
Khi nói chuyện, cô lại nổ súng bắn chết con chó lưng đen muốn cắn ăn hươu hoang dã.