Két két ~
Tiếng ma sát chói tai vang lên, Cửu Lậu Ngư cầm song đao, ở mặt sông đông lạnh thành băng cứng cấp tốc trượt đi, linh hoạt tránh cây cối ven đường, lao về phía chỗ sâu trong rừng rậm.
Khương Tinh Vệ đang ở giai đoạn xung phong, quán tính quá lớn, vô lực quay người ngăn trở.
Thời khắc mấu chốt, một bóng người từ bên cạnh lao tới, cản đường đi của Cửu Lậu Ngư, chính là Quan Nhã có một đôi chân dài.
Quan Nhã nhanh nhẹn như báo săn, đuổi tới phía sau Cửu Lậu Ngư, vặn vòng eo nhỏ, chân dài tựa như sợi roi quật ra, không khí phát ra tiếng rít.
Thân là Thám Báo, đương nhiên không có khả năng bị công kích trúng như vậy, Cửu Lậu Ngư hạ thấp người, nửa ngồi xổm tránh đi đòn roi chân, tiếp theo hai chân giẫm một phát, dựng thẳng song đao, ngửa ra sau một cái, đâm về phía cô gái sau lưng.
“Hừ!”
Bên tai truyền đến tiếng cô gái con lai hừ lạnh, chỉ thấy cô sải bước, lấy bước chéo thông thường nhất trong võ thuật chiến đấu, vừa đủ tránh đi Cửu Lậu Ngư ngửa ra sau đâm bất ngờ.
Trong lòng Cửu Lậu Ngư rùng mình, đang muốn xoay người, hóa thân con quay xay nát cô gái bên cạnh.
Quan Nhã hơi cong đầu gối, tì lên lưng Cửu Lậu Ngư, tì hắn thân thể hơi lệch đi, một động tác nhỏ bé, đơn giản, đã cắt ngang hắn phát lực.
Ngay sau đó, Quan Nhã nâng bàn tay, dán sát vào ngực Cửu Lậu Ngư, lòng bàn tay phun ra ám kình.
Ầm!
Cửu Lậu Ngư bị một chưởng vỗ lên mặt băng.
Quan Nhã nhảy lên đá một phát, đá vào bụng kẻ địch, đá hắn bay ngang ra hơn mười mét, va mạnh vào thân cây, cây to đột nhiên chấn động, băng lạnh ngưng kết giữa cành lá rào rào rơi xuống.
Cửu Lậu Ngư đau đớn cuộn mình lại, ngũ quan nhăn thành một cục.
Từ khi hắn thành danh tới nay, dựa vào sự quan sát của Thám Báo, khổ luyện đao pháp nhiều năm, trong cận chiến vẫn luôn thuận lợi, cho dù kẻ địch mạnh hơn hắn, cũng là lấy thủ đoạn phong phú đánh bại hắn, mà không phải võ thuật chiến đấu.
Nhưng cô gái này, lại ở trong mười giây áp sát, đã nhanh chóng đánh bại hắn. Loại nghiền áp trên thể thuật này, Cửu Lậu Ngư đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được.
Tuy hai gã nghề nghiệp tà ác cường đại liên tiếp thất bại, nhưng bọn họ đã thành công bám trụ người của trận doanh sơn thần, đám người A Nhất, Đạp Toái Lăng Tiêu, nhóc mập, Hồng Vi lướt qua mấy người giao chiến, lao vào chỗ sâu trong công viên.
Đúng lúc này, một món đồ, ‘Rầm’ một tiếng rơi ở phía trước mọi người.
Đó là một cái hòm đồng xanh dài rộng cao đều là 1 mét, mặt ngoài cái hòm điêu khắc hình ảnh hai quân đối chọi, đao thương giao chiến, rất thảm thiết.
Một luồng sát khí lạnh lẽo khôn kể ập vào mặt.
“Rầm!”
Hòm đồng xanh mở ra, một vật thể hình người từ trong hòm đồng xanh nhảy ra.
Đây là một con rối đồng xanh, ngũ quan tương tự tượng binh mã đất nung (lăng Tần hoàng), nhướng mày trợn mắt, thân hình cùng tay chân đều do đồng xanh đúc, giăng kín gỉ đồng màu xanh, các khớp nối gỉ sét đã lâu. Nó lảo đảo đứng vững, các khớp xương phát ra thanh âm làm người ta ghê răng.
Trong tay nó cầm chiến đao giăng kín gỉ đồng màu xanh.
Tiếp theo, một rồi lại một bóng người nhảy ra khỏi hòm đồng xanh, mười, hai mươi, ba mươi... Tổng cộng ba mươi con rối đồng xanh.
Chúng nó có gương mặt giống nhau, cầm theo trường đao thống nhất giống nhau, lắc lư đứng, chúng nó phát ra thanh âm làm người ta ghê răng.
Khuôn mặt Triệu Thành Hoàng lạnh nhạt, chậm rãi đi đến, lạnh lùng nói: “Sáu người các ngươi, cùng lên đi!”
Giống như đang đáp lại lời của hắn, “Kẽo kẹt”, toàn bộ con rối đồng xanh hơi nghiêng đầu, đồng loạt nhìn chằm chằm sáu người của trận doanh sơn quỷ.
“Phù ~”
Quan Nhã nhìn thấy Hộp Thu Nạp Binh Ngẫu* xuất hiện, trong lòng buông lỏng, điều này ở trong dự đoán của cô.
* con rối chiến binh
Trên thi đấu lôi đài lúc trước, Triệu Thành Hoàng dựa vào đạo cụ này, suýt nữa đánh bại Nguyên Thủy, trở thành quán quân thi đấu lôi đài.
Đạo cụ mạnh như thế, sao có khả năng không mang theo vào phó bản giết chóc, tuy nói lúc ấy con rối đồng xanh bị Nguyên Thủy phá hủy gần hết, nhưng thân là chắt trai của Triệu trưởng lão, có đủ tiền tài chữa trị một món đạo cụ cảnh giới Siêu Phàm.
“Ha ha, em biết ngay tiểu tử nhà anh cất giấu bảo bối này.” Khương Tinh Vệ hóa giải quán tính, tắt đi lửa trên người, ở nơi xa mặt mày hớn hở.
Ryo Asano không biết sự lợi hại của Hộp Thu Nạp Binh Ngẫu, nhưng thấy Quan Nhã và Khương Tinh Vệ sắc mặt chuyển sang tươi tắn, suy đoán đây là một món đạo cụ rất mạnh.
“Hừ!”
Yêu Mê Hoặc Thiên Hạ Giai Bạch cầm dao găm, lao vút ra, áp sát bên cạnh một con rối đồng xanh, dao găm chém sắt như chém bùn hung hăng chém về phía cổ con rối.
Đinh!
Đốm lửa chợt lóe, chỗ cái cổ con rối loang lổ vết gỉ xuất hiện một vệt màu trắng.
Những con rối hình người này cứng rắn vô cùng, cho dù Yêu Mê Hoặc sở trường phá giáp, cũng đừng mơ dễ dàng phá hư chúng nó.