“Nhưng chúng ta không có lựa chọn, ở phó bản, khi chết thì chết, không có gì phải sợ.” Dứt lời, ném súng trường cho Ryo Asano, sải đôi chân dài, truy kích người trận doanh sơn quỷ.
Ryo Asano ôm súng trường, sinh ra ngưỡng mộ mãnh liệt đột nhiên đối với người chị nước khác này. Chỉ cảm thấy đối phương tựa như kiếm khách trong lịch sử Nhật Bản, tư thế oai hùng hiên ngang, lạnh nhạt đối mặt sinh tử.
Một bên khác, Thiên Hạ Giai Bạch đoạn hậu, chợt thấy phía sau có gió nóng đánh tới, lập tức phanh gấp một cái, vặn hông quay người, siết chặt nắm tay, như đạn pháo đánh về phía sau.
Đồng thời, ở sâu trong con ngươi của hắn hiện lên một mảng chú văn vặn vẹo.
Ánh lửa bắn nhanh đến, trong mắt Khương Tinh Vệ chợt lóe lên ánh sáng vàng, tịnh hóa kỹ năng Mê Hoặc của kẻ địch. Cô nhanh nhẹn cúi thấp người, để nắm tay đối phương xẹt qua trên đỉnh đầu, chợt hai chân giẫm một phát, húc về phía trong lòng Thiên Hạ Giai Bạch.
Kỹ năng Mê Hoặc mất đi hiệu lực, cái này không ở trong đoán trước của Thiên Hạ Giai Bạch. Trong linh cảnh hành giả cảnh giới Siêu Phàm, duy nhất có thể miễn dịch Mê Hoặc chỉ có Huyễn Thuật Sư, hắn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy.
Ầm!
Thiên Hạ Giai Bạch giống như gặp cây gỗ công thành húc, ngực nháy mắt lõm xuống, làn da ở trong khoảnh khắc chưng khô, bay đi như diều đứt dây.
Một cú húc này của Khương Tinh Vệ, lực lượng đã vượt qua cực hạn cảnh giới Siêu Phàm, cô đã kích hoạt thiên phú huyết mạch — Kẻ Bạo Nộ.
“Đoàng!”
Ryo Asano nơi xa dựa lưng vào thân cây, nhắm Thiên Hạ Giai Bạch bay ngược, bóp cò súng.
Vật thể di động tốc độ cao, cô có lẽ không có nắm chắc bắn trúng, nhưng lúc này Thiên Hạ Giai Bạch ở trạng thái bay đi, tốc độ là ổn định.
Cái này đối với cô mà nói không khó, tựa như bắn bia ngắm di động.
Ngoài thân Thiên Hạ Giai Bạch lóe lên ánh sáng vàng, tiếp đó tan vỡ, cổ hắn chợt gãy, bắn ra làn sương máu.
Viên đạn bắn nát cổ hắn, phá hủy xương cổ, đầu cùng thân thể chỉ còn một tầng da thịt nối liền, tuy Ryo Asano nhắm là đầu, nhưng kết quả là giống nhau.
Giết, giết chết hắn rồi! Ryo Asano bất ngờ một phen, chị gái tên Quan Nhã kia nói không sai, uy lực của khẩu súng này rất mạnh.
Điểm của Ryo Asano, nháy mắt nhảy vọt tới hạng mười lăm.
Chưa chờ cô từ trong vui sướng phản ứng lại, đỉnh đầu cuồng phong gào thét, tiếp theo, tiếng rống của Nguyên Thủy Thiên Tôn nổ tung ở bên tai:
“Tránh ra!”
Ryo Asano ngẩng đầu nhìn, một bóng đen che khuất tầm mắt, đó là một cái cây to hai người ôm, cả rễ lẫn bùn đập về phía cô.
Ném cái cây to là sơn quỷ Bách Vô Cấm Kỵ, cái chết của “Thiên Hạ Giai Bạch” kích thích đến hắn, toàn bộ điểm thù hận đều tập tủng ở trên người cô gái nổ súng.
Con ngươi Ryo Asano hơi co lại, khi muốn né tránh, đã không còn kịp.
Cái cây thô to, mang theo khí thế lôi đình vạn quân, hung hăng đập trúng thân thể của cô, bắn tung lên những làn gió.
Cái cây to đập ra trên mặt đất cái hố khoa trương, quay cuồng đè sập cây cối phụ cận, mà thân thể Ryo Asano nhanh chóng tụ lại, khôi phục thành hình người.
Cô chưa hết kinh hồn vừa muốn lui, tiếng bước chân nặng nề đã ở bên tai, sơn quỷ cao 3 mét rít gào vung nắm đấm về phía cô.
“Ầm!”
Thời khắc mấu chốt, vượn khổng lồ lông đen từ bên cạnh húc tới, húc cho sơn quỷ nghiêng người đi, nắm tay lệch đi, nện ở bên cạnh Ryo Asano.
Luồng khí mạnh mẽ bùng nổ, mặt đất sụp xuống, Ryo Asano cùng từng cục đất lớn, đá vụn cùng nhau bay đi, ngã xuống chỗ xa.
Hai chân của cô máu thịt be bét, nhiều chỗ trên người gãy xương, da thịt trắng nõn cánh tay, eo bụng cắm dày đặc đá vụn cùng đất cát, mơ hồ có máu tươi trào ra.
“Ô ô ~”
Ryo Asano phát ra thanh âm giống như rên rỉ giống như khóc, giãy giụa vài cái, chưa thể đứng lên.
Cô chỉ bắn một phát súng, đã gặp phải nguy cơ sinh tử.
Vượn khổng lồ nổi giận bóp cổ sơn quỷ, đẩy nó về phía xa, vung nắm tay, nện xuống như mưa rào. Lúc này, khí tức của hai quái vật đều có sự trượt xuống, từ cảnh giới Thánh Giả ngã tới trình độ cấp 4 yếu, năng lượng phần thưởng đạo cụ sắp hao hết.
Nơi xa, đám người Đạp Toái Lăng Tiêu, Hồng Vi, đã thấy tượng đá cao 6 mét, giống như đúc pho tượng đá kia ở miếu sơn thần, cô đứng ở một mảng đất trống cỏ hoang um tùm, hơi cúi đầu, hai tay khép hờ ở trước ngực.
Phía sau tượng đá, đại khái cách mấy chục mét, là một mảng hồ máu yên lặng, từng đợt mùi máu tươi nồng đậm ập vào mặt.
Nhưng động tĩnh khoa trương phía sau, vẫn như cũ hấp dẫn bọn họ chú ý, nhao nhao quay đầu, thấy một màn Thiên Hạ Giai Bạch chết thảm.
Lúc này, Quan Nhã cùng hai âm thi cách bọn họ còn có một khoảng cách. Cửu Lậu Ngư nghiến răng nói:
“Đừng để ý cô ta, mau, ném huyết ngọc vào ao máu.”
“Ông!”
Đạp Toái Lăng Tiêu vỗ cánh bay lên, lướt tốc độ cao qua tượng đá, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng đỏ, nắm huyết ngọc ở lòng bàn tay, hướng ao máu chỗ xa hung hăng ném.