Con ngươi Hoa Hồng Máu đột nhiên tan rã, khuôn mặt trắng nõn nhuộm lên màu đen sì, tứ chi tê liệt. Đạp Toái Lăng Tiêu bước nhanh về phía trước, bước cong, vung nắm đấm, hung hăng nện ở trên mặt đối thủ.
Đầu Hoa Hồng Máu giống như cái quẩy, xoay một trăm tám mươi độ.
Đạp Toái Lăng Tiêu không phải vừa rồi một mặt chịu đòn, hắn mượn cơ hội phóng thích độc tố, im lặng xâm nhập kẻ địch, cuối cùng lại phối hợp nguyền rủa, cùng nhau bùng nổ. Nguyền rủa thêm độc tố, hai tầng công kích, khiến âm thi này hoàn toàn treo máy.
Bốp!
Đạp Toái Lăng Tiêu tung đòn roi chân, ý đồ đá bay cái đầu xinh đẹp kia của Hoa Hồng Máu, hoàn toàn giải quyết kẻ địch.
Quan Nhã kịp thời chạy tới, nhấc chân nhẹ nhàng, kéo lệch đi công kích của Đạp Toái Lăng Tiêu, tiếp theo bắt lấy bả vai Hoa Hồng Máu, ném cô về phía sau, thoát ly chiến đấu.
Âm thi này của Nguyên Thủy tuy lấy Yêu Mê Hoặc cấp 3 luyện chế, nhưng đánh mất đại bộ phận kỹ năng, chỉ bằng mượn bản năng cận chiến cùng lửa bùng nổ, sao có thể là đối thủ của “Đạp Toái Lăng Tiêu” cùng là nghề nghiệp chiến lực đỉnh phong, hơn nữa đứng thứ sáu bảng truy nã.
Quan Nhã vừa hất bay Hoa Hồng Máu, Đạp Toái Lăng Tiêu phía sau phồng má, phun ra một ngụm khí thể mang theo tê liệt mãnh liệt, hơn nữa tính ăn mòn rất mạnh.
Ở lúc lúc khí độc bao phủ người đẹp con lai này, Đạp Toái Lăng Tiêu khép lại móng vuốt sắc bén, không chút thương hương tiếc ngọc đâm về phía ngực Quan Nhã.
“Khí độc vô dụng đối với ta.”
Quan Nhã có bộ trang bị hộ thể xuyên thấu khói độc, dựng ngón tay như kiếm, điểm chéo ra về phía trước, vừa vặn điểm ở huyệt tê chỗ khuỷu tay Đạp Toái Lăng Tiêu. Cánh tay Đạp Toái Lăng Tiêu tê dại, đánh mất tri giác.
Trong lòng hắn hơi rùng mình, đang muốn lui về, bụng liền trúng một cú đấm, đau đớn mãnh liệt khiến hắn theo bản năng cong người, trong cổ họng không chịu khống chế phun ra nước chua. Quan Nhã một tay thít cổ hắn, một tay nắm cổ tay hắn bẻ ngược ra sau lưng, nhấc chân hung ác đạp về phía bắp chân đối phương, đồng thời kéo cổ hắn về phía trước.
Một bộ động tác nước chảy mây trôi, ở trước khi Đạp Toái Lăng Tiêu phản ứng lại, đã bổ nhào ngã xuống đất.
Quan Nhã quỳ một gối xuống đè lên sau gáy hắn, triệu hồi ra súng ngắn nòng lớn, đè lên cái gáy Đạp Toái Lăng Tiêu, nói: “Kiếp sau dùng khí thể kích tình thử xem.”
Cô quyết đoán bóp cò súng.
Họng súng phun lửa, từng đầu đạn nhanh chóng xé rách chất sừng bao trùm ở sau gáy, trào ra chất lỏng màu xanh lục của mực. Đột nhiên, đầu Quan Nhã đau đớn một trận, tựa như bị người ta gõ cho một gậy, nhưng đau đớn không phải đến từ thân thể, mà là linh hồn. Ngón tay bóp cò súng khựng lại một cái.
“Khí độc vô dụng đối với ngươi, công kích phương diện linh hồn cũng phải có hiệu quả chứ!” Nhóc mập rốt cuộc đuổi tới, ở sâu trong hốc mắt chợt xuất hiện vòng xoáy, thi triển kỹ năng thương hiệu của Huyễn Thuật Sư -- Tinh Thần Đả Kích.
“Lão đại, nhanh lên, làm thịt cô gái này, ngươi liền nổi tiếng.” Nhóc mập lớn tiếng nói. Khấu Bắc Nguyệt không thèm để ý tới hắn, nhân cơ hội ẩn núp đến phụ cận hai người, cúi người nhặt lên huyết ngọc kia.
Đạp Toái Lăng Tiêu cũng thừa dịp Quan Nhã gặp Tinh Thần Đả Kích, lưng bắn ra, hất bay cô gái trên lưng, nhanh chóng quay cuồng kéo giãn khoảng cách, hội hợp với Khấu Bắc Nguyệt, nhóc mập.
Hắn không thừa cơ công kích, bởi vì phát hiện trên người cô gái này có đạo cụ phòng ngự, trong thời gian ngắn không thể công phá, công kích sẽ chỉ làm mình rơi vào hiểm cảnh lần nữa.
“Phì, phì phò...”
Đạp Toái Lăng Tiêu khẽ thở dốc, như đối mặt đại địch nhìn chằm chằm Quan Nhã phía trước, vươn bàn tay hướng Khấu Bắc Nguyệt bên cạnh, nói: “Đưa huyết ngọc cho ta...
Trong khóe mắt, hắn liếc qua thiếu niên không có đầu óc kia, đưa huyết ngọc tới. Đạp Toái Lăng Tiêu đang muốn đi đón, đột nhiên cái gáy đau xót, bên tai vang lên một tiếng: “Phốc!”
Sau đó, ý thức lâm vào bóng tối vô cùng vô tận.
Khấu Bắc Nguyệt rút ra mã tấu cắm ở cái gáy Đạp Toái Lăng Tiêu, đá một cước cái xác ngã lăn ra.
Tuy hắn ở trong cấp 3 thuộc tiêu chuẩn trung lưu (tự nhận hàng đầu), nhưng Yêu Mê Hoặc chính là Yêu Mê Hoặc, một Vu Cổ Sư bị thương, sao có thể tránh được hắn áp sát tập kích bất ngờ.
Huống hồ, Quan Nhã đã phá vỡ chất sừng phòng ngự trên gáy, Khấu Bắc Nguyệt dùng chuôi đao cũng có thể đập chết hắn. Khấu Bắc Nguyệt vừa thu huyết ngọc vào ô vật phẩm, vừa nhìn về phía nhóc mập trợn mắt há hốc mồm, hất hàm, nói:
“Ta là người của Nguyên Thủy Thiên Tôn! Không giống với các ngươi đám kẻ ác vi phạm pháp lệnh này.”
Ta là người của Nguyên Thủy Thiên Tôn! Câu này giống như ẩn chứa ma lực, khiến công viên tình hình chiến đấu kịch liệt lập tức lâm vào yên tĩnh như chết.”
Nhóc mập mở to hai mắt, chậm rãi há hốc mồm, vẻ mặt tràn đầy khó có thể tin. Vẻ mặt đó, tựa như bị người thân cận nhất lừa gạt cảm tình.