Trương Nguyên Thanh cảm giác sau lưng dâng lên một cơn lạnh toát, liền biết lão mõ ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm mình, vội nói:
“Tại hạ ngu dốt, không biết chày Phục Ma đối với nương nương mà nói là vật quan trọng, về sau cũng từng quay về công viên trò chơi Kim Thủy, hướng Bạch Lan hỏi rõ tình huống, sau khi biết được chày Phục Ma là vật quan trọng của nương nương, liền nghĩ có cơ hội trả lại nương nương, nào ngờ nương nương trước một bước hiện thân.”
Dứt lời, vội vàng hướng xa xa vẫy tay.
Quỷ tân nương mặc áo cưới đỏ tươi tự giác bay tới, quỳ rạp xuống trước mặt lão mõ, giọng bi thương nói:
“Xin nương nương mở một mặt lưới, đừng trách phu quân ta, hắn quả thật từng nói với ta, cần nghĩ cách trả lại pháp khí cho nương nương.”
Nửa câu sau cùng Trương Nguyên Thanh chưa từng nói, là Quỷ tân nương phát huy trường thi.
Trương Nguyên Thanh chợt thấy áp lực nhẹ đi, cảm giác tim đập nhanh kia tiêu tán, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, biết lão mõ tạm thời sẽ không làm khó mình.
“Ngẩng đầu lên!” Tam Đạo sơn nương nương giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trương Nguyên Thanh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía thần nữ phong hoa tuyệt đại.
Lão mõ nhìn kỹ hắn một lát, ánh mắt rơi xuống, nhìn về phía chày Phục Ma trên mặt đất. Cô vươn bàn tay ngọc cốt nhục cân xứng, nhẹ nhàng vẫy một cái, chày Phục Ma tự động bay lên, rơi vào lòng bàn tay.
Ngón tay búp măng khẽ phát lực, chày Phục Ma chậm rãi sáng lên, tỏa sáng phát nhiệt.
Một lát sau, Tam Đạo sơn nương nương buông tay, nói:
“Dương phách của ta đã sống lại, tự thành cảm ứng với ta, ngươi lần sau tiến vào... ừm, phó bản, lập tức lấy ra chày Phục Ma, ta liền có thể chân thân buông xuống, thu hồi nó, hiểu chưa?”
Rõ rồi, lần sau phó bản một người, đánh chết không dùng! Trương Nguyên Thanh trong lòng nói thầm, cúi đầu bái lạy: “Vãn bối rõ!”
Từ trong lời nói của lão mõ, không khó nghe ra, cô ta không thể chân thân buông xuống phó bản giết chóc, tựa như cũng không cách nào mang đi đạo cụ này.
Trương Nguyên Thanh muốn chờ sau khi trở về hiện thực, nghe ý kiến Cẩu trưởng lão một phen.
Tam Đạo sơn nương nương liếc hắn một cái thật sâu, tiếp theo quay đầu, nhìn về phía ma thần đã hoàn toàn từ trong ao máu chui ra.
Nó chiều cao vượt qua trăm mét, trải rộng phù văn màu đen, khí tức cuồng bạo, cao xa, uy nghiêm, như thủy triều, như ánh trăng mênh mông không thể ngăn cản.
Ma thần này mục tiêu cực kỳ rõ ràng, như phát hiện thiên địch, đi thẳng hướng tới Tam Đạo sơn nương nương.
Nó thân thể khổng lồ, mỗi một bước đều khiến ao máu nhấc lên sóng to, mỗi một lần đều chế tạo ra tiếng nổ vang như động đất.
Tam Đạo sơn nương nương nhẹ nhàng nói: “Đứng dậy!”
Trương Nguyên Thanh nghe lời đứng lên.
Sau đó, thần nữ quần áo rực rỡ bay bay, tiến vào trong cơ thể hắn.
Nghi thức hiến tế là hướng tồn tại trong cõi hư vô mượn đến lực lượng, thêm vào bản thân kẻ hiến tế, đây là trung tâm của pháp thuật này, Tam Đạo sơn nương nương nếu muốn phát huy thực lực, nhất định phải mượn dùng thân thể kẻ hiến tế.
Trong mắt Trương Nguyên Thanh bắn ra hai luồng hào quang lấp lánh như thực chất, trong trời đất ánh sáng vàng chợt lóe qua, tiếp theo, trán hắn nóng bỏng một trận, hiện lên dấu ấn một vầng mặt trời chói chang.
Từng luồng dương viêm nóng rực từ ngoài thân hắn phun ra, nung mặt đất dưới chân nứt nẻ, biến cây cỏ phụ cận thành tro.
Nhiệt độ cả công viên theo đó tăng cao, giống như tiến vào hè nóng bức bốn mươi mốt độ.
Áo cưới của quỷ tân nương bốc lên ngọn lửa màu vàng hư ảo, cô hoảng sợ bay về phía xa, luống cuống tay chân dập lửa.
Trương Nguyên Thanh không chịu khống chế bay lên trời, như chiến thần mặt trời chói chang, đứng trên không trung, giằng co với vị ma thần khôi ngô cao lớn kia.
Vị ma thần đó chợt dừng lại, đôi mắt không có con ngươi, tròng trắng mắt màu vàng sẫm, nhìn chằm chằm kẻ địch nhỏ bé như con kiến trên không trung.
Chú văn ngoài thân hắn giống như sống lại, hóa thành vòng xoáy làm người ta linh hồn đọa lạc, thần trí lạc mất.
Đầu Trương Nguyên Thanh “Ông” một tiếng, ý thức thác loạn, linh hồn bị nứt thành vô số mảnh vỡ, nhưng theo dấu ấn mặt trời trên trán nóng lên, tất cả khác thường đều bị tịnh hóa, xua tan.
“Hừ!”
Bên tai vang lên tiếng hừ trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tam Đạo sơn nương nương.
Tiếp theo, tay chân hắn một lần nữa không chịu khống chế lấy tốc độ cực nhanh liên tục nặn ra mấy thủ ấn.
Vô thanh vô tức, một cột sáng màu vàng thiêu đốt ngọn lửa, từ chỗ cao trong cõi hư vô bỗng dưng rơi xuống, đánh vào trên thân ma thần cao trăm mét.
Ma thần màu đỏ sậm phát ra tiếng rít gào rung chuyển trời đất, thân thể khổng lồ ở trong cột sáng màu vàng nóng chảy, giống như tượng sáp gặp nhiệt độ cao.
Phù văn màu đen in dấu ở ngoài thân bị thiêu hủy.
Tám cánh tay của nó lập tức ngưng tụ thành đao thương kiếm kích cung, các loại binh khí hư ảo, mỗi một món binh khí đều ẩn chứa uy năng đáng sợ, lượn lờ ma khí màu đen.