Khách sạn Vô Ngân.
Khấu Bắc Nguyệt buồn bực ngồi ở trước quầy, cửa chính khách sạn đã khóa.
Hắn sau khi trở về hiện thực, kích động xuống lầu tìm Tiểu Viên, muốn mang tin tức tốt mình tấn thăng Thánh Giả, thứ hạng bảng điểm nói cho cô.
Như là trẻ con thi được 100 điểm, bức thiết muốn được mẹ khen, nhưng mẹ lại không có mặt.
“Tiểu Viên cái nữ nhân này, hoàn toàn không để mình vào mắt nha, cô ấy không biết mình hôm nay trở về sao, từ khi quen Nguyên Thủy Thiên Tôn, cô ấy đã thay đổi rồi.”
Khấu Bắc Nguyệt ngồi chễm chệ ở trước quầy, u oán nghĩ.
Lúc này hắn nhìn thấy một chiếc xe con màu trắng lái tới, dừng ở cửa khách sạn, Khấu Bắc Nguyệt lập tức nhận ra đó là xe của Tiểu Viên, mắt lập tức sáng lên, trên mặt hiện ra vui mừng, lại lập tức thu liễm, thay vào khuôn mặt nghiêm túc.
Cửa xe mở ra, Tiểu Viên mặc quần jean sáng màu, phối hợp áo thun màu đậm từ trên xe đi xuống. Cô vừa đi về phía khách sạn, vừa từ trong túi xách màu đỏ đeo trên vai lấy ra chìa khóa.
Cô ngũ quan xinh đẹp sáng sủa, khí chất lạnh nhạt nội liễm, như là nữ tổng giám đốc nắm quyền trên thương trường, hoặc chủ mấu gia đình tọa trấn trong hào môn thời cổ, rất khó tưởng tượng, cô chỉ là một lễ tân đứng quầy khách sạn.
Cạch!
Khóa hình chữ U bật ra, Tiểu Viên đẩy mở cửa khách sạn, nhìn thấy Khấu Bắc Nguyệt ngồi chễm chệ ở vị trí cua rmình.
“Về rồi?”
Khấu Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời góc 45 độ, không để ý tới cô.
Tiểu Viên nhìn hắn một cái, thong dong lạnh nhạt vòng qua phía sau quầy, bỏ túi xách của mình vào ngăn tủ, cởi xuống giày xăng đan nữ sĩ, đổi giày cao gót.
Khấu Bắc Nguyệt nhịn không được nữa, cả giận:
“Cô không có chút nào vui cả.”
“Tôi vui mà.”
“Cô đây là bộ dáng vui vẻ sao?” Khấu Bắc Nguyệt càng tức hơn.
“Ai cũng sẽ không cảm thấy kinh hỉ đối với chuyện sớm trong dự liệu nhỉ?” Tiểu Viên đưa một tay xách Khấu Bắc Nguyệt từ trên ghế lên, “Tránh ra!”
Cô mở ngăn kéo, lấy ra hộp trang điểm, gương trang điểm, bắt đầu vẽ lông mày, kẻ mắt.
Thế là ngũ quan vốn xinh đẹp, trở nên càng thêm xinh đẹp.
“Cô đi đâu?” Khấu Bắc Nguyệt chất vấn.
“Chú Trương gặp chút phiền phức, tôi vừa đi thăm chú ấy.” Tiểu Viên chăm chú nhìn khuôn mặt trong gương, tự mình trang điểm, nói:
“Bị người của Ngũ Hành minh đánh bị thương, không có vấn đề lớn.”
Chú Trương là một trong các đồng bạn của bọn họ, nghề nghiệp tà ác đi theo Vô Ngân đại sư tu hành, ý đồ cứu rỗi bản thân.
Khấu Bắc Nguyệt vênh mặt lên: “Về sau loại chuyện này, cứ trực tiếp giao cho tôi đi, tôi đã là Thánh Giả.”
Tiểu Viên kẻ lông mày, thản nhiên nói:
“Xếp thứ mấy bảng điểm thế, khẩu khí lớn như vậy.”
Khấu Bắc Nguyệt chỉ chờ mong cô nói câu này, vênh mặt hơn nữa: “Thứ tư.”
Bút kẻ lông mày của Tiểu Viên khựng lại, ‘A’ một tiếng, lại tiếp tục kẻ.
“Tôi không lừa cô.” Khấu Bắc Nguyệt nhíu mày.
“Tôi biết.” Tiểu Viên mây trôi nước chảy nói: “Đơn giản là mai phục trong trận doanh tà ác làm nội gian, thời khắc mấu chốt, ở dưới sự phối hợp của Nguyên Thủy Thiên Tôi, giết một ít kẻ nghề nghiệp tà ác thôi.”
“...”
Khấu Bắc Nguyệt không phản bác được, mặc dù có chênh lệch với sự thật, nhưng trung tâm không khác lắm.
Tiểu Viên kẻ lông mày xong, mấp đôi môi mỏng, dùng một loại giọng điệu không quá để ý hỏi:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn là đứng đầu bảng điểm nhỉ, tổng điểm bao nhiêu?”
Khấu Bắc Nguyệt liên tục khoát tay: “Không có nhiều, cũng chỉ cao hơn tôi một chút.”
“Bao nhiêu!” Tiểu Viên tăng thêm ngữ khí.
“1628 điểm.”
Bút kẻ của Tiểu Viên hơi lệch đi, bút kẻ dọc theo khóe mắt trượt vào thái dương, vẽ ra một đường thật sâu.
Cô đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Khấu Bắc Nguyệt thêm mấy giây, sau đó mới chống bàn đứng dậy, xỏ giày cao gót, sải bước đi về phía sâu trong khách sạn.
“Này, cô làm gì thế, cô trang điểm à? Kẻ lệch lông mày rồi.” Khấu Bắc Nguyệt hướng về bóng lưng của cô hô.
“Tôi đi gặp Vô Ngân đại sư.” Tiểu Viên đánh vòng eo nhỏ, cộp cộp cộp đi vào thang máy.
Trong lòng Khấu Bắc Nguyệt cực kỳ ghen.
...
“Chị Quan Nhã, chị không sao chứ, chân còn nhũn à?” Trương Nguyên Thanh đứng ở cửa phòng ngủ chính, hướng bên trong hô.
Hắn là bị Quan Nhã đuổi ra ngoài, lý do mặt ngoài: thu dọn phòng, tắm rửa.
Lý do chân thực: Xấu hổ, không có mặt mũi nào gặp ai.
“Chị không sao, cậu đi về trước đi, chị muốn nghỉ ngơi.” Tiếng của Quan Nhã từ trong phòng ngủ truyền tới, có chút thấp, tựa như là rúc đầu vào trong chăn.
“Bây giờ là giờ cơm trưa, chúng ta cùng ăn trưa đi.”
“Không ăn!”
“Không ăn cũng được, đi ra uống cốc nước, chị cần bổ sung nước.”
“Cút! Thằng nhóc thối, cút mau!” Quan Nhã ở trong phòng xù lông.
“Nhớ thay quần lót cùng ga giường đó.”
“Trương Nguyên Thanh! ! !”
Quan Nhã hiếm thấy gọi thẳng tên.
Lão tài xế thẹn quá hóa giận, Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phe, hôm nay quả thật không nên ở cùng nữa, phải cho cô chút thời gian bình tĩnh lại, liền dẫn Hoa Hồng Máu rời khỏi chung cư Thiên Thần.