“Tóm lại, đối mặt người khác phái có hảo cảm với nhau, hơn nữa quan hệ ái muội, không cần làm chính nhân quân tử, ai làm chính nhân quân tử kẻ đó ngu ngốc.”
“Rõ rõ.”
Trương Nguyên Thanh chấm dứt trò chuyện với đạo sư cuộc đời, thầm nhủ ngày mai mình liền tặng hoa cho Quan Nhã, sau đó liếm cô ấy mấy cái.
Hắn nắm điện thoại di động, dùng sức vung nắm tay.
Tuy tính cách trưởng thành sớm, ở phương diện xã giao khéo léo, xử sự già giơ hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Nhưng hắn quả thật là gà giò, ở phương diện yêu đương không có bất cứ kinh nghiệm gì, Quan Nhã là cô gái số lượng không nhiều khiến hắn có hảo cảm, quả thật rất thích. Thích thì đi theo đuổi, đi nhấm nháp hương vị tình yêu.
Không uổng tuổi trẻ.
Sau khi cúp điện thoại, hắn mở phần mềm nói chuyện phiếm, lần lượt trả lời tin nhắn chúc mừng của Bạch Long, Thanh Đằng, Đại Cơ Bá, Tạ Linh Hi đám bạn bè quen biết này.
Tiếp theo gọi điện thoại cho Lý Đông Trạch, báo cáo tình huống.
“Nguyên Thủy, cậu đã là Thánh Giả, tổ chức rất nhanh sẽ đề bạt cậu làm chấp sự, về sau phải càng thêm tao nhã biết không.” Lý Đông Trạch lời nói thấm thía.
“Tôi sẽ tao nhã giống như thập trưởng.” Trương Nguyên Thanh cam đoan chắc nịch.
Lý Đông Trạch nhất thời rất vui mừng, lại nói: “Tùng Hải tạm thời không thiếu chấp sự, không biết tổ chức là sẽ điều đi chấp sự bản địa, để trống vị trí cho cậu, hay là sắp xếp cậu đến nơi khác, đưa xuống dưới rèn luyện.”
Tùng Hải đô thị lớn như vậy, vị trí chấp sự là công việc béo bở, không tồn tại khả năng trống.
“Tôi tạm thời không muốn rời khỏi Tùng Hải. Nếu tổ chức muốn để tôi đi thành thị khác, tôi có thể chờ vài năm lại làm chấp sự. Thập trưởng, so với lo lắng cái này, anh nên cân nhắc là, tổ 2 chỉ còn anh cùng Vương Thái, Vương Thái là tên trạch kỹ thuật, bốn bỏ năm lên, tổ 2 chỉ còn anh. Trong những ngày anh một mình, nhất định phải nhớ rõ tao nhã nha.”
Lý Đông Trạch: “...”
Khương Tinh Vệ đã thành Thánh Giả, khẳng định cũng sẽ không ở lại đội 2.
Đằng Viễn tiền bối là đấu sĩ thi lại, vua nằm duỗi, đi làm cũng không quẹt thẻ, không, chưa bao giờ đi làm.
Trương Nguyên Thanh tiếp theo nói:
“Mặt khác, kính nhờ anh một sự kiện.”
Lý Đông Trạch thu hồi sự thê lương gió rền vang hề Dịch Thủy lạnh, trầm giọng nói: “Cậu nói.”
“Lấy danh nghĩa của tôi, hướng tổ chức xin huỷ bỏ lệnh truy nã ‘Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí’, ủy thác Quyền Vương, ở chợ đen trong lòng đất phát tán tin tức hắn đầu nhập vào chính phủ, hại chết tất cả người trận doanh tà ác.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Hắn ở trong phó bản đã đắc tội cậu?”
“Không phải, tôi chỉ là muốn thử ép hắn cùng đường.”
Sau đó đi đầu nhập vào Khấu Bắc Nguyệt, lại để Khấu Bắc Nguyệt dẫn tiến người này đi gặp Vô Ngân đại sư.
Tìm kiếm nghề nghiệp tà ác một lòng hướng thiện, đây là ủy thác của Vô Ngân đại sư đối với hắn.
Trương Nguyên Thanh biết nhóc mập kia là đối tượng Hư Vô giáo phái, nam phái trọng điểm bồi dưỡng, nhưng cao tầng nam phái tín nhiệm hắn, không đại biểu nghề nghiệp tà ác tầng trung và thấp tin tưởng.
Càng không đại biểu nghề nghiệp tà ác khác tin tưởng hắn.
Mà nghề nghiệp tà ác chết ở trong phó bản giết chóc, ở trong hiện thực đều có lão đại, bạn bè, thân mật. Trong những người này, chung quy sẽ có người cực đoan.
Không, nghề nghiệp tà ác phần lớn cực đoan.
Khi bọn họ nghe nói tin đồn, tất nhiên sẽ thù hận nhóc mập, thậm chí ám sát hắn.
Dù sao giết lầm không sao cả, nghề nghiệp tà ác còn có thể để ý giết lầm kẻ vô tội?
Chờ tình cảnh của hắn trở nên không ổn, lại thông qua Khấu Bắc Nguyệt tung cành oliu, về phần có thể lôi kéo được người hay không, không sao cả.
Có một số việc hắn không làm Vô Ngân đại sư cũng sẽ không trách móc nặng nề, nhưng độ hảo cảm liền hết rồi.
Mà có một số việc cho dù chưa thành công, nhưng chỉ cần ngươi đi làm, thái độ được ghi nhận.
Qua đoạn thời gian nữa, lại bảo Khấu Bắc Nguyệt liên hệ tên kia, tìm hiểu một phen lời đồn có tác dụng hay không, bọn họ khẳng định có trao đổi phương thức liên hệ.
Trương Nguyên Thanh thuận tay ở ven đường gọi một chiếc taxi, chuẩn bị về nhà.
Khấu Bắc Nguyệt phản bội là chuyện về sau, cũng đã nhận lão đại, nhóc mập sao có khả năng không đòi phương thức liên hệ.
Khách sạn Vô Ngân.
Khấu Bắc Nguyệt thẳng lưng, đứng ở trong điện của cổ miếu, nói: “Tình huống sự việc chính là như thế.”
Ở trước mặt Vô Ngân đại sư, Khấu Bắc Nguyệt liền từ một con chó săn nhỏ, biến thành chó con nhỏ, thu liễm kiệt ngạo cùng ngu ngốc, không dám lỗ mãng.
Khấu Bắc Nguyệt vụng trộm đánh giá bóng lưng Vô Ngân đại sư, trừ mỗi ba tháng triệu tập giáo chúng giảng pháp, dẫn đường mọi người hướng thiện, Vô Ngân đại sư chưa từng gặp bất luận kẻ nào.
Ngoại trừ Tiểu Viên!
Không ngờ Vô Ngân đại sư sẽ bởi vì điểm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cố ý tìm hắn hỏi.