Thần Nhật Du ở thời cổ xưng hô là Kim Ô? Trương Nguyên Thanh đã hiểu, hắn lập tức nghĩ đến quận chúa Ngân Dao, vị quận chúa âm thi xinh đẹp tà dị kia có tu vi cảnh giới Thánh Giả.
Nhưng phương thức kéo dài hơi tàn, là luyện chính mình thành âm thi có linh trí.
Thánh Giả còn không làm được, huống chi người coi miếu cảnh giới Thần Dạ Du.
Nghĩ tới quận chúa Ngân Dao, Trương Nguyên Thanh liền rất đồng tình với lão mõ.
Các đệ tử của cô, một kẻ coi cô là lò đan tịnh hóa tạp chất linh thể, một kẻ còn hơn nữa, trực tiếp trộm đi quan tài ngọc của cô, đổi quan tài đá cho cô.
Tên nào cũng hiếu thuận hết.
Trương Nguyên Thanh giật mình, hỏi:
“Nương nương phải chăng có một đệ tử tục gia, tên là quận chúa Ngân Dao?”
Lời này vừa nói ra, hắn rõ ràng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của lão mõ trầm xuống, khuôn mặt đẹp như ngọc điêu khắc, con ngươi sáng bóng như nước sơn kia nhanh chóng ngưng tụ sương lạnh.
Cô nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh: “Ngươi làm sao biết được.”
“Vãn bối từng ở trong phó bản gặp cô ta, cô ta luyện chính mình thành âm thi, kéo dài hơi tàn đến nay, hồi trước thiếu chút nữa giết vãn bối.” Trương Nguyên Thanh lập tức bán quận chúa Ngân Dao, cũng hướng sư phụ cô ta cáo trạng.
Tam Đạo sơn nương nương hít sâu một hơi:
“Phó bản nào? Số hiệu là gì?”
Xin lỗi quận chúa, cô ủy khuất chút, trở thành công cụ tăng hảo cảm của tôi đi... Trương Nguyên Thanh lớn tiếng nói:
“Thôn Thất Ngữ, số hiệu: 1018.”
“Thôn Thất Ngữ...” Lão mõ suy tư mấy giây, gật đầu nói:
“Rất tốt! Ả còn sống, vậy quá tốt rồi. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi đã lập công lớn, bản tọa về sau tự có khen thưởng.”
“Có thể góp sức cho nương nương, là vinh hạnh của vãn bối.” Trương Nguyên Thanh vui vẻ nói.
Tam Đạo sơn nương nương hài lòng gật đầu. ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên nói ra:
“Âm thi của ngươi đâu? Bản tọa mới về hiện thế, muốn đi dạo xung quanh, nếu có một thân thể dung nạp nguyên thần, không còn gì tốt hơn.”
Ngươi còn muốn ra ngoài chơi? Trương Nguyên Thanh vội nói:
“Âm thi của vãn bối bị hao tổn, đang để lại ở nhà kho chính phủ, cũng không mang theo bên người.”
Nghe vậy, lão mõ có chút thất vọng, liền nói:
“Ngươi gọi Bạch Lan ra, bản tọa ra ngoài cần thị nữ đi cùng.”
Không có thể thân cũng không sao, thân thể nguyên thần cũng có thể hành tẩu thế gian.
Trương Nguyên Thanh nào dám từ chối, phun ra một ngụm Thái Âm chi khí sang bên cạnh, trong khí tức âm lạnh tràn ngập, một bóng người mặc áo cưới đỏ tươi hiện ra.
“Ra, ra mắt nương nương...”
Quỷ tân nương còn chưa kịp gọi một tiếng phu quân, liền thấy nương nương phong hoa tuyệt đại, tiên tư ngọc dung đứng trong phòng, lập tức ‘ầm’ một tiếng, quỳ xuống.
Thân là chủ nhân, Trương Nguyên Thanh thông qua dấu ấn, cảm ứng được suy nghĩ của Quỷ tân nương:
Nàng ấy làm sao thoát ly linh cảnh?
Nàng tựa như không có ý thương tổn phu quân, nàng ấy muốn thế nào? Cướp phu quân của ta?
Vừa bi phẫn vừa bất đắc dĩ.
Nương tử, diễn biến tâm lý của nàng thật nhiều. Trương Nguyên Thanh ho khan một cái, chủ động nói:
“Nương tử, nương nương nguyên thần giáng lâm, sơ bộ thoát khỏi linh cảnh, thật đáng mừng. Người muốn xem thế giới bên ngoài một chút, nàng phải hầu hạ thật tốt.”
Trong lòng Quỷ tân nương càng thêm bi thương, giọng lí nhí nói:
“Bạch Lan hiểu rồi.”
Lập tức, hai cái bóng bay ra ngoài cửa sổ, biến mất không thấy nữa.
“Xẹt xẹt...” Loa Miêu Vương sống lại, trong loa cất tiếng kêu to:
“Tài lang đi, các bà con, mau ra đây. Tài lang đi, các bà con...”
“Im miệng, mày lại muốn gọi bọn họ trở về?” Trương Nguyên Thanh khiển trách.
Loa Miêu Vương thay đổi audio, hát lên khúc nhạc thâm tình chậm rãi:
“Em đẹp như vậy, em đẹp như vậy, em đẹp như vậy đẹp đẹp đẹp...”
Trương Nguyên Thanh ở trong một mảng tiếng hát “đẹp đẹp đẹp” nằm vật xuống giường, hắn nghe thấy cửa chống trộm “cạch” một tiếng, tiếp theo truyền tới giọng nói như chuông bạc của dì trẻ nói:
“Mẹ, nghiệt súc mẹ nuôi hôm nay trở về rồi sao?”
“Ngọc Nhi đã về rồi? Nghiệt súc ở trong phòng bái thần đó!”
Bà ngoại cũng là người miệng chanh chua.
Dì trẻ thanh thanh thúy thúy “vâng” một tiếng, vài giây sau, cửa phòng ngủ đánh cái “Rầm”, bị thô bạo đẩy ra.
Loa Miêu Vương lập tức dừng ca tụng “đẹp đẹp đẹp”.
Trương Nguyên Thanh nằm thẳng ở trên giường nghiêng đầu, nhìn về phía cửa, thấy dì trẻ xa cách nhiều ngày, tỉ mỉ xử lý mái tóc, có chút cảm giác xoã tung, phần cuối uốn cong, phụ trợ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn.
Mặc quần thường ngày cạp cao vàng nhạt, áo thun nữ tay áo bảy phân màu trắng in hoa, giày xăng ̣đan đế bẹt, trên vai đeo một cái túi nhỏ nhắn tinh xảo màu đen.
Tuy là tuổi cao 25 tuổi, nhưng bị cô mặc ra cảm giác thiếu nữ nhà bên.
Dì trẻ đứng ở cửa quan sát vài giây, trợn mắt một cái, vẻ mặt chán ghét nói: “Người không sạch sẽ!”
“Gì?” Trương Nguyên Thanh chưa phản ứng lại.
Dì trẻ vứt bỏ túi xách, chạy hai ba bước tới bên giường, bày ra chiêu thức võ công học được trên phim, bước vòng cung trầm hông xuống, hướng tới cái đầu quả dưa của cháu trai bổ đao tay, tức giận nói:
“Người không sạch sẽ!”