Lập tức, hai người triển vọng tương lai, mở lòng sự nghiệp kế hoạch lớn, ngươi một câu ta một câu dệt ra cuộc đời huy hoàng bao la, ở trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, ăn hết thức ăn trên bàn, cùng hẹn ngày mai cùng nhau đi ship hàng, Khấu Bắc Nguyệt vui vẻ đáp ứng.
Nhìn theo Bánh Bao Máu Người đi xe điện rời khỏi, Khấu Bắc Nguyệt thanh toán, chạy bước nhỏ tiến vào chiếc xe hơi màu trắng đầu tiên ngoài cửa hàng.
Ở ghế lái, có một vị thục nữ xinh đẹp ngồi.
“Hắn tựa như không biết tôi là người của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Vô Ngân đại sư không phải nói, ngoài phó bản giết chóc có các đại lão của trận doanh tà ác nhìn chằm chằm sao?”
Khấu Bắc Nguyệt thấp giọng nói.
Hắn đêm nay hẹn Bánh Bao Máu Người đi ra, là muốn tìm hiểu mình có bị tổ chức tà ác truy nã hay không.
Nếu chuyện hắn và Nguyên Thủy Thiên Tôn hợp mưu đã bại lộ, vậy tất nhiên có tên trên bảng, Bánh Bao Máu Người không thể không hề phòng bị đi gặp hắn.
Tiểu Viên suy nghĩ vài giây, nói: “Cái này nói rõ cao tầng nghề nghiệp tà ác cũng không để cậu vào mắt, đây là chuyện tốt. Hoặc là, bọn họ còn ở trong phó bản giết chóc chưa đi ra được. Phó bản giết chóc cảnh giới Thánh Giả, đến ngày mai mới có thể chấm dứt.”
“Đương nhiên, theo hiểu biết của tôi đối với tổ chức tà ác, đám Chúa Tể kia, rất có thể đã quên cậu. Trừ phi là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Triệu Thành Hoàng nhân vật như vậy, người bình thường rất khó được bọn họ ghi nhớ.”
Khấu Bắc Nguyệt trong lúc nhất thời không biết nên tức giận hay may mắn.
“Đúng rồi, tôi tìm hiểu được một tình báo.”
Liền mang chuyện Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí báo cho Tiểu Viên.
“Thật kỳ quái, sao đột nhiên nói hắn là phản đồ, mà tôi lại không có việc gì cả.” Hắn nói.
Tiểu Viên nhíu mày, vài giây sau, tựa như nghĩ tới cái gì, đôi lông mày thanh tú giãn ra, khóe miệng mang theo một chút nụ cười:
“Tôi hiểu rồi, hẳn là Nguyên Thủy Thiên Tôn giở trò quỷ, trừ hắn, không có ai sẽ làm loại chuyện này, cũng không có ai có quyền phát ngôn này, hủy bỏ truy nã.”
“Trong phó bản giết chóc, cậu không phải cầu tình thay Huyễn Thuật Sư kia sao?” Thấy Khấu Bắc Nguyệt cau mày, chưa ngay lập tức lĩnh hội, trong lòng Tiểu Viên thở dài một tiếng, nhắc nhở:
“Hắn từng đáp ứng Vô Ngân đại sư, hỗ trợ tụ tập đồng loại của chúng ta.” Khấu Bắc Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vừa kinh ngạc vừa mừng, nếu có thể lôi kéo nhóc mập đến, hắn ở trong đoàn đội sẽ không là “tầng dưới chót” nữa, hắn là lão đại có tiểu đệ rồi.
“Vô Ngân đại sư tựa như cũng có ý tưởng này, chúng ta bây giờ đi nói cho ông ấy.”
Tiểu Viên khẽ lắc đầu: “Việc chưa thành, quan sát một chút nữa. Cậu bây giờ là Thánh Giả, làm việc cố hết sức ổn thỏa, đừng loi choi nữa.”
Khấu Bắc Nguyệt không kiên nhẫn nói: “Cô lại thế rồi, mẹ tôi cũng không dài dòng như vậy.”
Trên mặt tràn ngập ghét bỏ, nhưng trong lòng lại vô cùng ỷ lại đối với loại quản giáo này. Ở trong hai năm sau khi chị gái chết, Tiểu Viên trên trình độ nhất định đảm đương nhân vật mẹ cùng chị, chính bởi vì có cô, Khấu Bắc Nguyệt mới chưa trầm luân ở trong vực sâu giết chóc, chiến đấu, vẫn luôn duy trì bản tâm.
Hôm sau.
Trương Nguyên Thanh đeo ba lô hai vai, ăn xong bữa sáng, gọi xe tới đồn cảnh sát khu Khang Dương.
Tối hôm qua Lý Đông Trạch thông báo hắn, hôm nay đội 2 muốn tổ chức một hồi chúc mừng long trọng cho hắn cùng Quan Nhã, Khương Tinh Vệ, cần phải tham dự.
Trương Nguyên Thanh dù sao cần theo dõi tình huống của anh họ mọi lúc, hơn nữa bà ngoại tam lệnh ngũ thân bảo hắn dẫn bạn gái về nhà, hắn phải gặp Quan Nhã một chút, liền không chút do dự đáp ứng.
Đáng nhắc tới, lão mõ cùng Quỷ tân nương trắng đêm chưa về, không biết chạy đi đâu lêu lổng rồi, Trương Nguyên Thanh rất lo lắng bọn họ lạc đường.
Chẳng qua, cân nhắc đến giới thiệu linh cảnh công viên trò chơi Kim Thủy, hắn cảm thấy, hai con quỷ trắng đêm không về, thuần túy là mải chơi.
— lão mõ kích động thể nghiệm rất nhiều hạng mục của công viên trò chơi. Vị sơn thần nương nương này là người ham chơi.
Không bao lâu, hắn ngồi xe taxi đến đồn cảnh sát, đi vào nhà thủy tinh hai tầng phía sau đồn tòa nhà đồn cảnh sát.
Trước cửa căn nhà thủy tinh, phân tán mảnh lá vàng đầy đất, như là vừa tiến hành một phen chúc mừng long trọng.
Bên hông Trương Nguyên Thanh đeo hầu bao hàng hiệu, loa Miêu Vương bên trong đội mũ cùng khẩu trang, đi vào tòa nhà thủy tinh.
— Hắn vốn không tính mang loa Miêu Vương, nhưng mới ra khỏi cửa, loa Miêu Vương đã ở trong phòng phát ra tiếng kêu thảm thiết: Con cháu không nên thân, con cháu không nên thân…
Trương Nguyên Thanh liền biết nó sợ, sợ lão mõ quay về, không muốn ở nhà một mình.
Đẩy ra cửa thủy tinh cách âm, tiếng cười vui ồn ào nháy mắt đã chui vào tai. Khu sinh hoạt lầu một bày đầy bánh ngọt, hoa quả, rượu và đồ ăn, các tiểu tỷ tỷ đại tỷ tỷ tiểu thiếu phụ, hoặc dùng đồ ăn, hoặc hào sảng uống rượu, không kiêng kỵ gì cười nói.