Nếu nó là có ý thức, như vậy trong miếu đá, Mao Sơn Thuật Sĩ thử, liền nhất định sẽ không thành công.
Hắn trả lời, khẳng định là chuỗi 3 câu truyền nhân Ma Quân: Ta không phải! Ngươi nói bậy! Đừng oan uổng ta!
Đợi một chút, nếu các trưởng lão vây xem tình hình phó bản giết chóc, vậy, vậy những việc kia mình nói cho Viên Đình... Tâm tình Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên nặng nề, cảm thấy tương lai tràn ngập thấp thỏm.
Lúc này, Đằng Viễn nói:
“Phó bản giết chóc cảnh giới Thánh Giả, hẳn là ở ngày mai kết thúc nhỉ?”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Phó bản giết chóc cảnh giới Siêu Phàm, chủ tuyến là ba ngày, Thánh Giả là năm ngày, khoảng bảy giờ sáng ngày mai đi.”
Đằng Viễn gật đầu: “Rất chờ mong kết quả.”
Nói xong, hắn lại một bộ dạng như cá muối ngàn năm, uể oải ăn thức ăn.
Các nhân viên bàn giấy cùng hành giả đội 2 vui chơi giải trí đến mười một giờ trưa mới giải tán, để lại vài nhân viên bàn giấy thu thập tàn cục.
Trương Nguyên Thanh thừa dịp vào WC, gửi tin nhắn cho Khấu Bắc Nguyệt:
“Tôi nghe được một tin tức, cao tầng trận doanh hợp pháp có thói quen quan sát phó bản giết chóc, trận doanh tà ác rất có thể cũng có, cậu cẩn thận chút.”
Khấu Bắc Nguyệt trả lời rất nhanh:
“A, tôi đã sớm biết, Tiểu Viên nói, nhân vật lớn chưa chắc nhớ rõ tôi, nhưng xuất phát từ bảo hiểm, tôi sắp tới sẽ hạ thấp một chút, chờ đám người kia quay về hiện thực, Tiểu Viên sẽ thay tôi tìm hiểu tình báo, xem tôi có bị truy nã hay không.”
Vậy thì tốt! Trương Nguyên Thanh thở phào. Khấu Bắc Nguyệt lại gửi tin nhắn:
“Anh có phải đang chơi tiểu đệ của tôi hay không?”
Tin tức rất linh thông đấy... Trương Nguyên Thanh trả lời một cái ‘Ừm’.
“Tôi biết cách nghĩ của anh, nhưng tôi cho rằng hy vọng không lớn, đám đại lão kia không phải xem chiến đấu toàn bộ hành trình sao, bọn họ tất nhiên biết được tình huống, chờ từ phó bản giết chóc quay về, sẽ xác nhận thay tiểu đệ của tôi.” Khấu Bắc Nguyệt gửi tin nhắn.
Trừ nam phái Hư Vô giáo phái, tổ chức sao khác có khả năng xác nhận thay “Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí”, bọn họ ước gì nhóc mập bị người ta xử lý.
Trương Nguyên Thanh không chút hoảng hốt.
Khấu Bắc Nguyệt vẫn quá trẻ tuổi, trong đầu chỉ có khái niệm không trắng tức đen, trong cùng tổ chức còn có đấu tranh ngươi chết ta sống đâu, ba đại trận doanh tà ác lại nào phải một lòng.
Có cơ hội chơi chết thiên tài trong tổ chức đối phương, tổ chức tà ác tuyệt đối so với trận doanh hợp pháp càng tích cực hơn.
“Những thứ này cậu không cần cân nhắc, vài ngày nữa liên lạc Lương Thần Chọn Chủ Mà Thí một phen là được.” Trương Nguyên Thanh gửi tin nhắn này, hồi lâu không được đáp lại.
Chờ hắn nhét điện thoại di động cất đi, đi ra khỏi WC, tin nhắn của Khấu Bắc Nguyệt mãi mới tới:
“Đậu móa anh, chỉ vì trả lời tin nhắn của anh, lão tử vừa rồi lao vào dải phân cách, trong thùng đồ ship toàn rượu, anh đền tiền cho tôi!
Trương Nguyên Thanh yên lặng gửi một bao lì xì 5 tệ, sau đó tắt máy.
Hắn từ quầy bar khu sinh hoạt, cầm một bó hoa hồng nhân viên bàn giấy thu nạp cùng một chỗ, chuẩn bị vứt bỏ, giấu ở sau người, dọc theo cầu thang lầu thép, tới lầu hai.
Khu làm việc lầu hai, chỉ có Quan Nhã cùng Vương Thái.
Khương Tinh Vệ bởi vì phải đi học, bị quản gia mẫu thân phái tới đón đi rồi, Đằng Viễn càng không có khả năng ở lại đơn vị công tác, khu làm việc chỉ có Vương Thái cùng Quan Nhã.
Người trước ăn uống no đủ, lòng không tạp niệm đắm chìm ở trong thế giới của mình.
Quan Nhã đang đeo tai nghe điện thoại xem tiết mục tống nghệ, bắt giữ được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy, không biểu lộ gì hạ ánh mắt xuống.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua rõ ràng trong mắt, cô tạm thời còn không thể từ trong thẹn thùng, ngượng ngùng, chết về mặt xã hội giãy thoát ra, vừa thấy Nguyên Thủy, trong đầu sẽ hiện lên ga giường cùng quần lót ướt nhẹp.
Điều này làm cô hận không thể tìm cái kẽ đất chui vào.
“Chị Quan Nhã, tặng chị một đóa hoa hồng.” Trương Nguyên Thanh dâng lên hoa hồng kiều diễm.
Lão tài xế liếc một cái, vừa bực mình vừa buồn cười, gắt giọng: “Mượn hoa hiến phật không chút thành ý.”
Trương Nguyên Thanh tựa như biết cô sẽ nói như vậy, liền nói ngay: “Vậy đổi một cái có thành ý hơn, chị Quan Nhã, bà ngoại tôi muốn mời chị ăn cơm, ngay buổi tối ngày mai.”
“Không đi!” Quan Nhã một tư thái nghiêm túc xem tiết mục.
Lúc này nhất định phải bám chặt, phải làm lưu manh. Trương Nguyên Thanh nhớ kỹ đề nghị của đạo sư cuộc đời, cợt nhả nói:
“Chị nếu không đến, tôi liền dẫn theo cả nhà đi chỗ chị ở ăn cơm.”
Quan Nhã tựa như không ngờ hắn lưu manh như thế, nâng mắt lên, trừng mắt, cả giận: “Chị dựa vào cái gì đi nhà cậu ăn cơm, chúng ta quan hệ gì?”
Cái đó không giống với cô nghĩ, ở trong ý tưởng của cô, là tận lực làm nhạt đi chuyện xảy ra ngày hôm qua, qua đoạn thời gian nữa, cảm xúc xấu hổ qua đi, mọi người đều ăn ý không đề cập tới, cô có thể tiếp tục nói nói cười cười với Nguyên Thủy.
Đây là kết quả hợp lý nhất, tốt nhất trong cảm nhận của cô.