Ánh mắt một nhà ba người đồng loạt đặt ở trên người “Tường Vi Máu”, cậu cực kỳ hài lòng đối với khuôn mặt cùng dáng người của Tường Vi Máu, cảm thấy người đẹp như vậy mới xứng với y bát truyền nhân.
Mợ cũng rất hài lòng, thân là hào môn thiên kim, cô từ trên người bạn gái của Nguyên Tử thấy được khí chất cao quý những cô gái trẻ không có.
Tư thái trong trẻo nhưng lạnh nhạt, tao nhã cao quý này, nghĩ hẳn là tiểu thư hào môn nào của Tùng Hải, khó trách có thể giải quyết vấn đề thăng chức của Nguyên Quân.
Trần Nguyên Quân ngây người
Bạn gái của Nguyên Tử không phải nữ thần văn phòng cảnh sát khu Khang Dương sao.
Không phải Quan Nhã lái xe thể thao màu lam sao? Đổi rồi?
“Ai u, là mấy đứa à.” Bà ngoại vừa thấy không phải Nguyên Tử, liền gọi mọi người vào ngồi, giới thiệu:
“Bạn gái của Nguyên Tử, các con gọi con bé là Lan Lan đi, Nguyên Tử đứa nhỏ chết tiệt này, không biết chạy đi đâu rồi.”
Lão mõ chỉ có hai ngày lịch duyệt, không đủ để cô hiểu ý tứ “bạn gái” đại biểu.
“Đừng để ý tới nó, chúng ta ăn trước đi.” Bà ngoại xới cơm cho mọi người.
Ông ngoại thì nhìn về phía lão mõ, đánh giá trước một chút, lại hơi gật đầu tỏ vẻ hài lòng, khuôn mặt không thích nói cười nặn ra nụ cười mỉm, giọng điệu ôn hòa nói:
“Lan Lan phải không, bao nhiêu tuổi rồi?”
Lão mõ hơi nhíu mày, nể mặt cơm canh, trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp lại:
“Bổn tọa xuất thân đến nay, đã hơn một ngàn năm. Tu đạo không có năm tháng, sớm đã quên tuổi tác cụ thể.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Người một nhà vẻ mặt cùng động tác lập tức cứng đờ.
Ông ngoại cố gắng gượng nói:
“Trưởng bối trong nhà là làm cái gì?”
Lão mõ thản nhiên nói: “Đế vương nhân gian.”
Ông ngoại tiếp tục cố gắng nói:
“Cháu cùng Nguyên Tử quen biết như thế nào?”
Lão mõ lúc này đã nghe hiểu, Nguyên Tử trong miệng bọn họ, hẳn là tên lúc nhỏ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Hắn đánh thức ta từ trong quan tài đá dưới lòng đất miếu sơn thần.” Tam Đạo sơn nương nương chưa bao giờ nói dối.
Bát trong tay ông ngoại “loảng xoảng” lăn ở trên bàn.
Người một nhà im lặng nhìn nhau, ngay cả cậu biết nói chuyện nhất, cũng không biết nên tiếp chuyện như thế nào.
Lúc này, Quỷ tân nương ghé đến bên tai lão mõ, thấp giọng nói: “Nương nương, người phàm hiện thế không biết tu hành, ngài chớ dọa đến bọn họ.”
Lão mõ thầm nhủ, những người phàm kia ở thời bổn tọa năm đó, tương tự không biết tu hành, cũng không thấy bọn họ bị dọa.
Chẳng những chưa bị dọa, còn ca công tụng đức, xây miếu lập tượng đối với bổn tọa.
Nhưng lão mõ vẫn tiếp thu đề nghị của thị nữ Bạch Lan, thản nhiên nói:
“Đùa chút thôi.”
Người một nhà thở phào.
Cậu ha ha một tiếng, vội nói:
“Lan Lan thực hài hước, khó trách Nguyên Tử thích cháu, thằng nhóc đó cũng thích nói giỡn, cậu kể với cháu nè...”
Ngoài tiểu khu, trong tay Trương Nguyên Thanh cầm một bó hoa hồng, đứng ở trên vỉa hè đường cái, ở trong dòng xe cộ đông đúc, thấy xe thể thao màu lam quen thuộc.
Lộ trình không đến trăm mét, xe thể thao đi một chút dừng một chút, dùng ước chừng mười phút, mới đến cửa tiểu khu.
Thừa dịp xe thể thao bị thanh chắn ngăn lại, Trương Nguyên Thanh gõ gõ cửa kính, Quan Nhã liền mở khóa cửa xe.
Trương Nguyên Thanh chui vào vị trí ghế phụ của xe thể thao, vừa đánh giá Quan Nhã, vừa cười tặng hoa hồng:
“Tặng cho chị Quan Nhã tôi thích nhất.”
Quan Nhã vẫn có chút không quen, mặt căng cứng “ừm” một tiếng, ôm hoa vào trong lòng, một tay lái xe, làm bộ mình không thèm để ý.
Cô hôm nay ăn mặc rất thú vị, váy màu vàng nhạt dài tới đầu gối, áo thun nữ phim hoạt hình, chân đi một đôi giày nhỏ màu trắng, mặt mộc, không trang điểm.
Không đeo bông tai, vòng cổ, nhẫn bất cứ vật trang sức nào. Sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thanh lịch ngọt ngào.
Cái này ít nhất khiến tuổi cô thoạt nhìn trẻ ra ba bốn tuổi.
Quan Nhã là ngự tỷ tiêu chuẩn, ngực bự eo nhỏ chân dài, gương mặt con lai, khắp nơi đều lộ ra khí tức thục nữ mê người.
Nhãn mác thuộc về cô là “nữ thần công sở”, “vưu vật gợi cảm”, “nữ thủ trưởng ngự tỷ” vân vân, không chút nào liên quan tới thiếu nữ.
Hôm nay cố ý làm mình ăn mặc trang điểm “giảm bớt tuổi”, mục đích rất rõ ràng, vì xứng đôi với tuổi của Trương Nguyên Thanh.
Một sinh viên 21 tuổi, còn chưa chính thức bước vào xã hội, trưởng bối trong nhà ấn tượng đối với bạn gái của hắn, bình thường là dừng hình ảnh ở trên “cùng tuổi”, “cô bé”, “trải đời chưa sâu” các loại ấn tượng.
Cho nên bất cứ nguyên tố nào thể hiện sức quyến rũ phụ nữ trưởng thành cùng thân phận phú bà, trực tiếp đá ra, không cân nhắc.
Trương Nguyên Thanh rất vui vẻ, bởi vì Quan Nhã ngoài miệng hô phiền, thân thể lại rất thành thực, cô cũng chưa coi bữa tối hôm nay thành làm lấy lệ.
“Cứ đỗ ở nơi đó đi, đó là chỗ đỗ xe nhà tôi.” Dưới lầu, Trương Nguyên Thanh chỉ vào chỗ đỗ xe mép khu xanh hoá nói.