Lão mõ bước chân nhẹ nhàng, xuyên qua phòng khách, lối đi, đi ra khỏi nhà.
Trương Nguyên Thanh dẫn cô đi về phía hành lang, tránh đi góc nhìn của camera, phun ra một hơi thật dài: “Cung tiễn nương nương.”
Tam Đạo sơn nương nương yên lặng nhìn hắn: “Tựa như là bổn tọa thêm phiền cho ngươi rồi.”
Trương Nguyên Thanh cúi đầu liên thanh nói: “Ta vui vẻ tiếp nhận mà, vui vẻ tiếp nhận mà.”
Tam Đạo sơn nương nương khẽ gật đầu, nháy mắt sau, trong cơ thể Tường Vi Máu hào quang màu vàng dâng trào, chiếu sáng hành lang tối tăm, tiếp theo, hào quang màu vàng tuôn trào lao vào chày Phục Ma, tiếp đó tiêu tán, hành lang trở về bóng tối.
Phù, cuối cùng tiễn bước rồi... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng, thao túng Tường Vi Máu ở trong hành lang đợi lệnh tại chỗ, sau đó mang theo chày Phục Ma về trong nhà.
Hắn vừa mở ra cửa chống trộm, nửa cái chân còn chưa bước vào phòng khách, đã nghe bà ngoại nói:
“Quan Nhã, bà nhớ ra rồi, lúc vụ án A Binh mất tích, là cháu tới nhà ghi chép đúng không, cháu cùng Nguyên Tử là khi đó...
Bà ngoại chưa nói tiếp, nhưng trong vẻ mặt tràn ngập không tín nhiệm “Cháu một nhân sĩ xã hội, sao có thể dũi cải trắng nhà ta, nó vẫn là đứa nhỏ mà”.
... Quan Nhã trầm mặc một lát, thật sự không có cách nào ở lại nữa, liền đứng dậy nói: “Xin lỗi, cháu còn có việc, hôm khác lại ăn đi.”
Cố gắng giữ tác phong cuối cùng, hướng hai ông bà gật đầu, tiếp theo xách túi xách lên, bước nhanh sát qua bên người Trương Nguyên Thanh, rời khỏi Trần gia.
Người một nhà không giữ lại, mà là yên lặng nhìn Trương Nguyên Thanh.
Trương Nguyên Thanh thì yên lặng nhìn dì trẻ, sau một lúc, nghiến răng nghiến lợi một câu: “Nghiệp chướng mà ~”
Xong quay đầu ra khỏi nhà đuổi theo Quan Nhã.
“Đây đều là những chuyện gì vậy!” Ông ngoại tức giận đập đũa lên mặt bàn.
Người một nhà vẻ mặt ngưng trọng, chỉ Giang Ngọc Nhị không tim không phổi, cười hì hì gọi mọi người ăn cơm: “Ăn cơm ăn cơm. Mẹ, mẹ, canh ngài hôm nay nấu thật ngon.”
Bóng đêm nặng nề, mặt trời vừa lặn vào đường chân trời, trong không khí buổi tối lưu lại cái nóng của ban ngày.
“Chị Quan Nhã, chị Quan Nhã...”
Trương Nguyên Thanh ở trước xe thể thao màu lam, kéo lại Quan Nhã vừa tức giận vừa xấu hổ, “Chị nghe tôi giải thích...”
Quan Nhã tức giận hất tay hắn, trừng mắt, nói:
“Giải thích cái gì? Giải thích cậu vì sao để âm thi của mình giả mạo bạn gái ngồi ở bàn cơm? Giải thích dì trẻ của cậu vì sao phải nhằm vào tôi? Cái gì cũng không cần giải thích, hai chúng ta quan hệ gì chứ, tôi không cần cậu giải thích.”
Trong ánh sáng yếu ớt của đèn đường tiểu khu, trong đôi mắt sáng như nước mùa thu của cô nhộn nhạo ánh nước, bộ dáng như là sắp khóc, trong tức giận xấu hổ, lại mang theo cam chịu, cùng với một tia ấm ức.
Trương Nguyên Thanh ngẩn người, đã quen thấy cô cười tủm tỉm đóng vai lão tài xế, quen thấy cô lão luyện thành thục xử lý công việc, quen thấy cô ngày thường bày ra hình tượng nữ cường nhân độc lập tự chủ... Đột nhiên nhìn thấy cô lộ ra nôn nóng cùng ấm ức của nữ sinh nhỏ tuổi, trong lòng Trương Nguyên Thanh không biết sao mềm nhũn. Không cần đạo sư cuộc đời chỉ đạo, hắn biết đây là cảm giác yêu. Yêu chính là khi trái tim của ngươi, bởi vì cô gái nào đó mà mềm mại, phát ra một sự nhu tình đó.
Một cô gái kinh nghiệm xã hội phong phú, lịch duyệt thâm hậu ở trước mặt ngươi toát ra tư thái tiểu nữ sinh, ngươi có lý do gì không yêu cô ấy chứ.
Quan Nhã đợi một lát, chưa đợi được lời giải thích của hắn, trong lòng ảm đạm, cả giận nói: “Tránh ra!” Dùng sức giãy khỏi tay hắn, kéo mở cửa xe chui vào thùng xe.
Trương Nguyên Thanh vội đi theo vào xe thể thao, ở trong xe nói vẫn tốt hơn ở bên ngoài.
“Đi ra ngoài!”
Hai tay Quan Nhã đặt lên vô-lăng, mắt nhìn phía trước, góc nghiêng khuôn mặt lạnh lùng, quát một tiếng lạnh như băng.
Đây là một buổi tối không ổn, tuy nhăn nhó tỏ vẻ không muốn đến, nhưng cô ăn mặc trẻ trung hơn, lại là hình dung chân thật của nội tâm. Trong lòng mơ hồ, là chờ mong bữa tối lần này.
Nhưng chờ mong càng lớn, thất vọng cũng càng lớn, hôm nay nhân vật chính của tiệc tối không phải cô, mà là một âm thi khó hiểu, cô cũng chưa giống đại đa số cô gái, lần đầu tới nhà, được người nhà bạn trai nhiệt tình chiêu đãi.
Bọn họ thậm chí ngay cả tuổi, bối cảnh gia đình mình cũng lười hỏi thăm.
Đổi là nữ sinh, lúc này đã sớm rúc ở trong xe khóc nhè, Quan Nhã không phải nữ sinh, chỉ là cảm thấy trong lòng ấm ức.
“Đi ra ngoài!”
Thấy Trương Nguyên Thanh bất động ì ra đó, Quan Nhã tăng thêm giọng điệu lặp lại một lần. Bùng nổ tính tình xong, cô hít sâu một hơi, nói:
“Xin lỗi, Nguyên Thủy, chị bây giờ tâm tình không tốt, mời cậu đi ra ngoài. Có chuyện gì chúng ta ngày mai nói sau.”
Vẻ mặt, giọng điệu Quan Nhã đều đã khôi phục thành trạng thái bình thường, cô khống chế rất tốt cảm xúc của mình.