Trương Nguyên Thanh lập tức dừng lại, như trút được gánh nặng. Không ngừng thi triển Dạ Du cùng tinh thông, cực kỳ tiêu hao lực lượng Thái Âm, Tinh Thần.
Bạch Long cầm điện thoại di động quay lại, thì quay đầu nhìn về phía các đồng bạn, hưng phấn nói:
“Tôi đề nghị, do một mình tôi đăng video, chúng ta áp dụng phương pháp xem trả tiền tải lên diễn đàn, tiền kiếm được mọi người chia đều.”
Cô có dự cảm, video này nhất định cực hot.
“Ý kiến hay!” Mắt các đội trưởng sáng lên, vui vẻ đồng ý.
Quả nhiên tích cực ứng đối có thể hóa giải nguy cơ, Tinh Tướng thuật không lừa mình... Linh thể Trương Nguyên Thanh trở về, trong lòng hừ hừ hai tiếng.
Lúc này, vết thương ở ngực, lưng cùng bụng dưới của hắn đã khỏi hẳn, không để lại sẹo.
Màng nhĩ bị phá rách cũng khôi phục, xem như hóa giải một lần nguy cơ.
Ngay tại lúc mọi người cho rằng luận bàn kết thúc, Phó Thanh Dương đổi giọng, mặt không biểu cảm nói:
“Không tệ, cậu là người đầu tiên phá giải chiêu số của tôi, tôi đã biết kiếm chiêu nên hướng về phương hướng nào cải tiến rồi. Nguyên Thủy, cậu làm tốt lắm.”
“Để báo đáp, làm cấp trên của cậu, tiếp theo là thời gian chỉ điểm cấp dưới.”
Trương Nguyên Thanh: “! ! !”
Mọi người: “? ? ?”
***
Trong nhà, bà ngoại thu dọn xong bát đũa, quét dọn vệ sinh, đang định ngồi ở bên ghế sô pha, xem ông ngoại lên mạng đánh bài, cửa trước truyền tới tiếng nhập mật mã mở khóa.
Bà quay đầu nhìn, chỉ thấy cháu trai Trần Nguyên Quân đi mà quay về.
“Cháu không phải đi văn phòng cảnh sát sao?” Bà ngoại kinh ngạc nói: “Quên mang đồ gì sao?”
“Không, không đi nữa...”
Sắc mặt anh họ có chút không tốt, thấp giọng nói: “Bà nội, à thì, canh buổi tối hôm đó bà cho cháu ăn tẩm bổ...”
“Thân thể không thoải mái?”
“Cũng không phải, chỉ là, đột nhiên, người như nhũn ra...” Trần Nguyên Quân lúng túng nói, tiếp theo nhanh chóng nói sang chuyện khác, nói:
“Nguyên Tử đâu rồi ạ?”
Bà ngoại hậm hực nói: “Ai biết chạy đi đâu chơi rồi, đại khái là đi tìm bạn gái đi. Ngọc Nhi vừa rồi còn nói, muốn đánh gãy chân nó.”
...
“Nguyên Thủy Thiên Tôn chân bị đánh gãy, răng cũng rụng, mau, mau đưa hắn đến phòng khách nghỉ ngơi.”
Trong phòng luyện công, vẻ mặt Quan Nhã tràn đầy lo lắng nói.
Lý Đông Trạch cùng Đại Cơ Bá nhanh chóng tiến lên, nâng lên Nguyên Thủy Thiên Tôn co quắp dưới đất, rên hừ hừ, chạy ra khỏi phòng luyện công.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trẻ tuổi anh tuấn, lúc này không còn phong hoa lúc tới đây nữa, má trái sưng thành đầu heo, má phải tụ máu, răng bị đánh rụng hai cái.
Chân cũng bị đánh gãy.
Áo thun trên người trải rộng vết rách, trở nên lam lũ, máu me đầm đìa.
Ngay tại vừa rồi, vị thiên tài trẻ tuổi này, đã thê thảm bị cấp trên tâm địa độc ác ẩu đả đủ 15 giây!
Bạch Long, Thanh Đằng, Đường Quốc Cường mấy người bước nhanh đi theo, giơ điện thoại chụp liên tục “Tách tách” một phen.
Trương Nguyên Thanh mặt sưng, nói chuyện bị lọt gió, cả giận nói:
“Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa, để lại chút thể diện cho tôi.”
Phó Thanh Dương tên rác rưởi không giảng võ đức này!
Ở cửa phòng luyện công, Quan Nhã nhìn theo mọi người nâng Nguyên Thủy xuyên qua phòng khách, tiến vào phòng ngủ cho khách, lúc này mới yên tâm thu hồi ánh mắt.
Tiếp theo, cô mở cửa gỗ nước sơn nâu, tức giận nhìn Phó Thanh Dương trong phòng luyện công, nói:
“Cậu xuống tay quá nặng rồi, bản thân nói chuyện không giữ mồm, còn trách người khác nói ra?
Phó Thanh Dương đang dùng một cái khăn ướt tao nhã lau đôi tay, thản nhiên nói:
“Vết thương trên người Nguyên Thủy, không có một chỗ nào là dư thừa, tôi nắm bắt chừng mực rất đúng chỗ.”
“Chân cũng bị người ta đánh gãy, còn đúng chỗ? Cậu...” Quan Nhã tựa như nghĩ tới cái gì, thu lại sự giận dữ, ánh mắt kinh ngạc đánh giá em họ, giật mình nói: “Ồ ~ Cô ta có phải đánh cậu như vậy hay không?”
Vẻ mặt Phó Thanh Dương trầm xuống, “Chuyện không liên quan tới chị.”
Quan Nhã vui sướng khi người gặp họa cười lên.
Phó Thanh Dương quay đầu nhìn về phía Cẩu trưởng lão, gật đầu nói: “Trưởng lão, hội nghị kết thúc, không có việc gì thì không tiễn.”
“Chậc, sau khi tấn thăng Chúa Tể, nói chuyện càng thêm không khách khí.”
Cẩu trưởng lão tư thái ngồi xổm đứng dậy, nâng lên móng vuốt bước ra khỏi đệm mềm, một giây sau biến mất trong phòng luyện công.
Tiễn bước người ngoài, Phó Thanh Dương nhìn về phía chị họ, nhíu mày: “Chị cùng Nguyên Thủy là chuyện gì, các người đã xác lập quan hệ?”
Quan Nhã một mực phủ nhận, nói: “Đương nhiên không có, chẳng qua hắn đúng là theo đuổi chị, mà chị chưa đồng ý. Chị họ của cậu, trước giờ không thiếu người theo đuổi.”
Giọng điệu Phó Thanh Dương mang theo một tia châm chọc:
“Người theo đuổi bình thường cũng sẽ không làm chị khẩn trương như vậy. Chị vừa rồi chất vấn tôi, giọng điệu cùng vẻ mặt, tựa như tôi giết người đàn ông của chị.”
Ở trước mặt sự quan sát của Thám Báo, bất cứ ngụy trang nào cũng là dư thừa.
Quan Nhã dứt khoát không giả bộ nữa, nhún nhún vai, “Chị là có hảo cảm đối với hắn, rất bình thường, hắn bề ngoài không tệ, thiên phú cũng tốt, nói chuyện lại dễ nghe, sức hấp dẫn đối với cô gái, so với cậu loại cả ngày có bệnh giả mặt ngầu này mạnh hơn nhiều.”