Chủ nhà hiển nhiên là đàn ông cực kỳ lôi thôi ở phương diện sinh hoạt.
Bên trái phòng khách là phòng vệ sinh, bên phải là phòng ngủ, kết cấu nhà là tiêu chuẩn một ngủ một khách một vệ sinh, tổng diện tích sẽ không vượt qua năm mươi mét vuông.
Ánh mắt Trương Nguyên Thanh hướng về phòng ngủ, mơ hồ có thể thấy được bên trong truyền đến tiếng phụ nữ rên rỉ.
Đến không đúng lúc nha... Trong lòng hắn lầu bầu một tiếng.
Cái này không phải chuyện gì kỳ quái, mười giờ tối, không phải chính là đoạn thời gian tạo người sao?
Chỉ là đột nhiên có thêm một cô gái, thuộc loại ngoài dự đoán, thứ hắn cần suy tính liền nhiều hơn, ví dụ như cô gái nếu là người thường, hắn phải lấy phương thức nhu hòa hơn xử lý kẻ hiềm nghi.
Nếu cô gái là linh cảnh hành giả, là hợp pháp hay tà ác? Nếu là người trước, là trực tiếp giết, hay chế phục trước, sau đó đưa về văn phòng cảnh sát thẩm vấn.
Trong lúc suy nghĩ, hắn đã xuyên qua cửa phòng ngủ.
Chùm đèn hình tròn trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng như tuyết, trên giường hai người nằm, ga giường hỗn độn, một người đàn ông cường tráng làn da màu đồng, hai tay chống xuống giường, ghé lên trên người một cô gái trẻ tuổi ra sức tiến lên.
Làn da màu đồng cùng da thịt trắng bóc quấn quýt, hình thành chấn động thị giác mãnh liệt. Người đàn ông tỉ lệ dáng người vô cùng tốt, đường nét cơ bắp rõ ràng, không có bao nhiêu mỡ cơ thể dư thừa, ánh đèn chiếu vào lưng hắn, từng giọt mồ hôi như hạt đậu, dọc theo cơ bắp phập phồng như rồng chảy xuôi.
Cô gái trẻ tuổi thanh âm có chút nghẹn, ý thức mơ hồ, ai cũng không biết hắn đã xung phong bao lâu rồi.
Trương Nguyên Thanh vòng đến đầu giường, đánh giá khuôn mặt người đàn ông, ngũ quan bình thường, mặt mày dữ tợn, vừa thấy đã biết không phải kẻ lương thiện, cái trán có một vết sẹo bắt mắt.
Hắn tựa như đã đến thời điểm mấu chốt, tăng tốc vận động có quy luật, đối với linh thể cảnh giới Thánh Giả lẻn vào phòng không chút phát hiện.
Trương Nguyên Thanh lại hướng ánh mắt về cô gái, thân thể thon thả, làn da trắng, cơ thịt mềm mại, chỉ nhìn vài lần, hắn liền xác định đó là một người thường.
Thể trạng linh cảnh hành giả có khác biệt rõ ràng với người thường, lấy Quan Nhã mà nói, tuy cũng là mềm mại co giãn, nhưng cơ bắp có tính dẻo dai rất mạnh.
Không chịu lực nhìn không ra, một khi chịu lực, mật độ cơ thịt sẽ dễ dàng nhìn ra. Mà cô gái này vẫn luôn chịu lực, cho nên Trương Nguyên Thanh phán đoán cô là người thường. Tầm mắt rời khỏi cô gái, hắn nhìn về phía quần áo phân tán bên giường, áo lót cùng quần lót ren, tiếp theo hướng về ba lô nữ sô pha bên giường, ba lô mở rộng, hắn ở bên trong thấy được mấy quyển sách, cùng với một xấp tiền.
Lại kết hợp tuổi của cô gái, cô hẳn là nữ sinh viên đại học phụ cận.
Trương Nguyên Thanh không do dự nữa, lập tức bay về phía người đàn ông trên trán có sẹo, tiến vào thân thể hắn.
Người đàn ông đang tăng tốc vận động có quy luật, thân thể đột nhiên cứng đờ, dừng toàn bộ động tác. Giường đôi lay động theo đó bình ổn.
Cô gái như có phát hiện, thở hổn hển mở mắt ra, ngọn đèn trần nhà quá sáng, cô híp mắt, thấy người đàn ông lộ ra vẻ mặt cực độ vặn vẹo, đau đớn, giống như đang làm ra sự đấu tranh nào đó.
Nhưng một giây sau, vẻ mặt hắn khôi phục như lúc ban đầu.
“Làm sao vậy?” Cô gái nũng nịu hỏi, thanh âm mềm mại.
Người đàn ông trên trán có vết sẹo không để ý tới, nâng tay, vuốt ve cổ cô gái, nhẹ nhàng nhấn một cái ở chỗ động mạch cổ.
Đau đớn chợt truyền đến, ngay sau đó, hai mắt cô gái trợn lên, lâm vào hôn mê.
Lão tử thiệt thòi to rồi... trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, đứng thẳng dậy, thao túng gã mặt sẹo nâng hai tay, tay phải đè lên má trái, tay trái ôm lấy bên phải đầu, chợt dùng sức một phát.
Rắc!
Đầu gã mặt sẹo vặn đến phía sau, thấy lưng mình, thấy đôi chân dài của cô gái trần truồng.
Đôi mắt hắn lập tức trợn trừng, trong ánh mắt mạch máu vỡ ra, thân thể mềm nhũn gục xuống. Linh thể Trương Nguyên Thanh bắn ra, đứng ở bên giường, trong mắt dâng trào màu tối đen, dẫn động linh thể lưu lại trong thi thể, rất nhanh, một tàn hồn khuôn mặt hung ác bay ra, hướng về hắn giương nanh múa vuốt, lại khiếp đảm không dám thật sự tiến công.
Linh thể hung ác như thế, lúc còn sống không thiếu làm chuyện thương thiên hại lí, chết không oan... Trương Nguyên Thanh há mồm hít một hơi, cắn nuốt linh thể này.
Hắn nhanh chóng xem xong cả một đời tàn phá của gã mặt sẹo, ở trong từng mảnh vỡ ký ức, Trương Nguyên Thanh thấy người đàn ông đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, tiến vào một quán bar góc đường.
Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, một người đàn ông trung niên dáng người khô gầy, làn da ngăm đen như lão nông, trần truồng ngồi ở bên giường, lạnh lùng quan sát mình.
Phía sau người đàn ông trung niên, hai người phụ nữ dáng người đầy đặn, trắng nõn như cừu nằm nghiêng, các cô tựa như chịu tàn phá đáng sợ, lâm vào hôn mê.