“Các anh là ai?”
Một cô gái trưởng thành ở gần cửa, to gan, quát lớn: “Dám xông vào hồ rượu rừng thịt của chủ nhân, là tội chết!”
Đều còn sống? Trương Nguyên Thanh âm thầm phun ra một hơi, sau đó chú ý tới lời nói khác thường của cô gái, nhíu mày nói: “Chủ nhân? Cô còn nhớ mình là ai không?”
Cô gái thành thục quyến rũ lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói:
“Tôi tên Từ Kiều, là nô lệ của chủ nhân, nơi này là chỗ chúng ta hầu hạ chủ nhân, các anh tự tiện xông vào, muốn chết sao?”
Cô gái khác chưa nói gì, mang theo vài phần sợ hãi, vài phần ánh mắt đối địch nhìn qua.
“Các cô ấy đã bị mê hoặc, nhận thức xảy ra vấn đề. Lấy cấp bậc của Sắc Dục thần tướng, loại ảnh hưởng này là không thể nghịch chuyển, các cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không quên thân phận nô lệ của mình.” Phó Thanh Dương giọng trầm thấp nói.
“Không có cách nào hóa giải?” Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống.
“Tinh thần của người thường quá yếu ớt.” Phó Thanh Dương đi đến bên bàn ăn, cầm lấy một cái đĩa, ném vỡ xuống đất, “Có vài thứ, đập vỡ nó rất đơn giản, nhưng cậu vĩnh viễn không có khả năng khiến nó khôi phục như lúc ban đầu.”
Sắc Dục thần tướng chưa giết các cô ấy, nhưng lại so với giết các cô ấy càng thêm ác độc hơn.
Những người bị hại này cho dù cứu ra, cũng không cách nào trở lại trạng thái bình thường, nửa đời sau của các cô ấy tương đương bị hủy rồi.
Trương Nguyên Thanh không cảm nhận được vui sướng cứu người, ngược lại trong lòng nặng nề.
Phó Thanh Dương lại nói: “Muốn để các cô ấy khôi phục bình thường là không có khả năng, nhưng có cách có thể áp chế mê hoặc ảnh hưởng, để các cô ấy tiếp tục sinh hoạt giống người bình thường.”
Ở trong ánh mắt đột nhiên sáng lên của thuộc hạ, Phó Thanh Dương nói:
“Nhạc sĩ thôi miên, lấy độc trị độc.”
Lấy thuật thôi miên mạnh mẽ xoay chuyển nhận thức sai lầm, khiến các cô ấy cả đời đắm chìm ở trong thôi miên? Trương Nguyên Thanh cười khổ một tiếng, quả thật là lấy độc trị độc.
Hắn nhớ kỹ Lệ Chi Chỉ Sát cung mất tích, ở trong đám người tìm kiếm một phen, lại chưa có bất cứ một cô gái nào khớp với cô gái xinh đẹp kia trong mảnh vỡ ký ức.
Cuối cùng, Trương Nguyên Thanh ở trên cái giường nước thật lớn kia đã tìm được Lệ Chi. giường nước rất mềm, cô lại đắp chăn, thân thể lún xuống, không để ý rất khó phát hiện có người nằm.
Trương Nguyên Thanh xốc chăn, đầu tiên thấy một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trợn tròn, con ngươi tĩnh mịch, khuôn mặt thanh tú hiện ra nét vặn vẹo.
Cái tay lật chăn của Trương Nguyên Thanh tạm dừng một chút, lại chậm rãi xốc lên một cái, sau đó thấy trên thân thể trần truồng, da thịt trắng trẻo trải rộng vết bầm, hiển nhiên là trước khi chết từng chịu ngược đãi, lăng nhục.
Hắn không tiếp tục, thả cái chăn xuống, bàn tay khẽ vuốt khuôn mặt không thanh tú xinh đẹp nữa, giúp cô khép lại đôi mắt.
Một cô gái mặc đồ bơi bên giường nước nói:
“Cô ta không phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, đắc tội chủ nhân, cho nên bị chủ nhân ban cho cái chết.”
Lúc cô nói đoạn lời này, hoàn toàn không ý thức được có cái gì không đúng, giống như chủ nhân nên chúa tể sự sống chết của các cô.
Lý Đông Trạch chống gậy chống, đi tới bên giường, nhíu mày nói:
“Cô ấy bị Sắc Dục thần tướng giết?”
“Cô ấy là người của Chỉ Sát cung, nghề nghiệp hợp pháp.” Trương Nguyên Thanh nói
Lý Đông Trạch giật mình, Sắc Dục thần tướng không giết các cô gái này, không phải có lòng nhân từ, mà là điểm đạo đức không cho phép. Nhưng giết chết hành giả trận doanh hợp pháp, không những sẽ không giảm bớt điểm đạo đức, ngược lại có thể tăng thanh danh.
Đã không thể tiếp tục hưởng dụng, lúc gần đi, lại nào có thể tha cho cô.
Khi hai người nói chuyện, Phó Thanh Dương đã kiểm tra đại sảnh một lần, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, hắn đi thong thả đến bên giường, phân phó:
“Lý Đông Trạch, gọi điện thoại cho văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, bảo bọn họ tới đây kết thúc.”
Nói xong, xoay người đi ra khỏi sảnh lớn.
Hắn muốn lợi dụng năng lực của Thám Báo, thử truy tung Sắc Dục thần tướng.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên giường, lấy ra điện thoại di động, gọi vào số Tình Điên Đại Thánh.
Đối phương sau khi nhận cuộc gọi, hắn chỉ nói một địa chỉ, liền tắt máy.
Hơn hai mươi phút sau, tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài hành lang truyền đến, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên bụng to tóc dựng đứng xông vào.
Hắn chạy vào sảnh lớn, ở trong đám người vội vàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía Trương Nguyên Thanh bên giường, nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn? Lệ Chi đâu, Lệ Chi ở đâu.”
Trương Nguyên Thanh chưa trả lời, mà là ánh mắt hướng về tấm chăn mỏng bên cạnh.
Tình Điên Đại Thánh tựa như đã hiểu cái gì, biến sắc, sải bước lao tới bên giường, cầm một góc chăn, sau dự do dự ngắn ngủi, đang muốn xốc lên.
Trương Nguyên Thanh đè tay hắn, lắc lắc đầu.