Linh Chu

Chương 1035

Linh thú linh hạch này tìm được trong long mạch, đào ra trong người linh thú, linh khí bên trong bị hút một nửa, còn lại một nửa, nếu hấp thu toàn bộ có thể luyện ra khối phượng cốt thứ hai.

Hiện tại tu sĩ Sâm La Điện khẳng định đang tìm kiếm hắn và Thiên Vu thần nữ, rất nhanh sẽ tìm tới nơi này, nhất định phải giành giật từng giây tăng thêm một phần thực lực.

Thiên Vu thần nữ nhìn qua nam tử đầy tà khí tu luyện ở phương xa, trên người hắn mang theo ánh lửa nhàn nhạt, cơ hồ tất cả tinh khí không ngừng tụ tập vào xương cốt trên đỉnh đầu, đan vào hỏa quang đỏ rực, khối xương này giống như biến thành thần ngọc.

Nàng nhẹ tay nhẹ chân, thu liễm toàn bộ khí tức muốn bỏ chạy đi.

- Nếu ngươi chạy đi, bọn chúng sẽ nhanh chóng bắt được ngươi.

Phong Phi Vân con mắt như trước đóng chặt, hai tay nâng linh thú linh hạch,

Thiên Vu thần nữ dừng bước lại, nói:

- Ngươi cũng không phải người tốt lành gì, ta phải về Vu Thần Man thành.

- Người Sâm La Điện khẳng định đã bố trí thiên la địa võng quanh Vu Thần Man thành, ngươi còn chưa tiến về man thành cũng đã bị bọn chúng bắt, ngoan ngoãn lưu ở bên cạnh ta, ta có thể để bảo vệ ngươi.

Phong Phi Vân nói ra.

Trên mặt Thiên Vu thần nữ mang theo vài phần u sầu, thập phần do dự, nói:

- Ta vừa rồi mượn nhờ vu bồn quan sát hiện tượng thiên văn, biết rõ Vu Thần Man thành hội tụ thập phương thiên sát, hung hiểm vô cùng, nhưng mà ta không thể không trở về.

- Nữ nhân ngu xuẩn!

Phong Phi Vân nói một câu như vậy liền tiếp tục tu luyện, không cần phải nhiều lời nữa.

Thiên Vu thần nữ rất tức giận khi Phong Phi Vân nói câu "Nữ nhân ngu xuẩn", hừ một tiếng, sau đó thân thể mềm mại bay lên, hào quang trên người phiêu tán xẹt qua mặt hồ, biến mất tại dãy núi.

Nhưng mà nàng nhanh chóng quay trở về, đáp xuống trước mặt Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không nói một câu.

- Tại sao ngươi trở về?

Phong Phi Vân vẫn không nhúc nhích nói ra.

Thiên Vu thần nữ càng nhìn nam tử trước mặt này càng cảm thấy quen thuộc, nói:

- Ta chỉ là ở thăm dò ngươi có phải người xấu hay không.

- Kết quả thế nào?

Nàng nói:

- Nếu như ngươi là người xấu, lúc ta bay đi thì ngươi nhất định sẽ đuổi theo bắt ta trở về, nhưng mà ngươi lại không có làm như vậy.

- Xem ra ngươi còn thông minh hơn tưởng tượng của ta một chút, không có ngốc đến không hợp thói thường.

Thiên Vu thần nữ cắn chặt bờ môi nhỏ nhắn, rất không thích Phong Phi Vân nói nàng đần, nói nàng ngu xuẩn, nói:

- Ngươi thực có thể bảo vệ ta?

- Muốn đoạt Thiên Vu thần thụ trong người của ngươi chính là Sâm La Điện, trước mặt thế lực to lớn như Sâm La Điện, trừ phi phát sinh kỳ tích, bằng không không ai có thể bảo vệ ngươi được.

Phong Phi Vân cũng không phải hù dọa nàng, mà là sự thật, cũng chính bởi vì như thế mới bức Phong Phi Vân giành giật từng giây tăng thực lực lên.

Tuy Phong Phi Vân thành công mang Thiên Vu thần nữ từ trong tay năm đại hộ pháp trưởng lão Sâm La Điện chạy ra ngoài, nhưng mà đó chỉ mới bắt đầu, từ giờ trở đi, bất cứ bước đi sai lầm nào cũng đủ làm cho hắn lâm vài địa ngục.

Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống.

Một vòng trăng lưỡi liềm đọng trên đám mây xám, bầu trời đêm giống như được nước trong giặt rửa qua, nơi chân trời xa có thể nhìn thấy ánh trăng lập lòe, chúng giống như trang trí cho bầu trời đêm.

Thiên Vu thần nữ lựa chọn trầm mặc, lui qua một bên, vén áo choàng màu bạc thật lên, nàng đi tới bên cạnh hồ nước trong trẻo kia ngồi xuống, dáng người thanh lệ động lòng người, trên mặt đầy tự trách, đều tự trách mình quá đần, tốn hao thời gian mấy năm nhưng không cách nào thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ, nếu sớm ngày thức tỉnh lực lượng Thiên Vu Thần Thụ, có thể sớm một ngày chấm dứt chiến tranh của tất cả đại bộ lạc, chiến tranh sẽ không còn.

Nhưng mà nghĩ chuyện này cũng không làm được cái gì.

- La Ngọc Nhi ngươi căn bản không xứng làm Thiên Vu thần nữ, ngươi chỉ là một nữ tử bán trà ven đường mà thôi, không thể thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ là do bản thân ngươi, sẽ có người bỏi vì ngươi mà chết... Ngươi chính là một kẻ đồ đần, một ngôi sao tai họa, một đứa xui xẻo...

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thập phần ủy khuất, cũng thập phần tự trách, nàng muốn quay về Vu Thần Man thành đi trợ giúp những người Cổ Cương kia, nhưng lại phát hiện mình ngốc quá, căn bản không giúp được kẻ nào, ngược lại biến thành liên lụy cho người khác.

Phong Phi Vân đã toàn tâm tiến vào trạng thái tu luyện, đã là thời kỳ mấu chốt cô đọng phượng cốt thứ hai, thần thức thu liễm, tuệ cốt trên đầu khắc phù văn phượng hoàng, vận chuyển thiên địa quy tắc lao nhanh vào tuệ cốt, khối xương cốt này càng ngày càng thần dị, trên đầu có ánh lửa lóe lên như lông vũ phượng hoàng.

Muốn luyện xương cốt nhân loại thành phượng cốt, đây là một việc thập phần gian nan, không thể cải biến bản chất xương cốt, chỉ có thể cải biến đường vân và bản chất tu luyện đặc thù mà thôi.

Dùng Bất Tử Phượng Hoàng Thân tu luyện phượng cốt chính là phượng cốt chân phượng, so với dùng xương cốt phượng hoàng bình còn nhiều đường vân hơn gấp bội, mỗi khi tu luyện ra một khối phượng hoàng chân phương đều có thể rèn luyện xương cốt, cơ bắp, huyết dịch một lần, tăng thiên phú tu luyện lên thêm một đoạn.

Đây là lúc Phong Phi Vân tự mình tu luyện ra khối phượng cốt đầu tiên, cũng không phải dùng phượng cốt gắn vào người, khắc đường vân trên phượng cốt càng nhiều thì xương cốt càng giống như thần ngọc.

- Ồ.

Bên ngoài thân thể Phong Phi Vân có từng đạo hỏa diễm xoay tròn chung quanh, sau đó ngưng tụ thành hư ảnh phượng hoàng bao phủ thân thể của hắn vào trong.

Giờ phút này nửa hồ nước có ánh lửa hỏa hồng bao phủ, cơ hồ tất cả sinh linh đều bị kinh động, cảm được khí tức vương của bách điểu là "Phượng hoàng", một ít thân ảnh khổng lồ từ bóng đêm xa xa bay tới, cánh chim khổng lồ lóe lên rồi biến mất trong tầng mây, kinh nghi bất định, xoay quanh bầu trời thật lâu không rời đi.

Cũng có một đầu chim màu vàng lớn như núi thò ra khỏi mây, ánh mắt sáng ngời như nhật nguyệt, chiếu sáng phạm vi mấy trăm dặm, sau đó lại lui về hư không, thu vào trong tầng mây.

Chỉ là một đám khí tức phượng hoàng liền kinh động linh giác của một ít linh thú vương giả trong phạm vi mấy vạn dặm nhìn sang hướng này.

Cách đó mấy vạn dặm, mười vạn dặm núi sông, một nữ tử mang theo tiên vận ôm một con chó thuần trắng đứng trong cổ lâm nguyên thủy, chung có linh thú quái vật khổng lồ bao quanh nàng.

Nàng cũng cảm giác được một tia khí tức phượng hoàng, ánh mắt đầy gợn sóng nhìn ra xa xa, tự lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ là yêu tộc có nửa yêu huyết chính là phượng hoàng huyết mạch phượng hoàng cao quý nhất?

Đám tu sĩ Sâm La Điện truy tìm Phong Phi Vân đều dừng lại, phát giác được dị tượng chim thú xao động, vùng núi biến thành không yên tĩnh, phát ra từng tiến kêu to, chim trên trời bay vòng bất an.

- Chẳng lẽ trong nơi này có linh tú vương giả đi ra ngoài hay sao?
Bình Luận (0)
Comment