Linh Chu

Chương 1041

Thi thể hung cầm bị một viên hầu màu vàng cao bảy mét kéo đi.

La Ngọc Nhi thấy kinh hồn táng đảm, may mắn vừa rồi Phong Phi Vân ngăn nàng bay lên, bằng không giờ phút này bị nện chết chính là nàng.

- Đây là vùng đất dị thú tung hoành, trừ phi thực lực vô cùng cường đại, bằng không thì bay lên trời chính là bia ngắm sống cho đám hung thú này.

Phong Phi Vân nói ra.

- Phong thiếu gia... Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi.

La Ngọc Nhi tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, vô cùng thống khổ, nàng cầu khẩn thật sự, cũng không phải là nữ tử đang làm nũng.

- Thành thành thật thật đi theo đằng sau ta, bằng không thì...

Phong Phi Vân cười tà, sau đó đi vào sâu trong bên ngoài thập vạn sơn hà.

La Ngọc Nhi tự nhiên biết rõ dùng tu vị của mình bây giờ không có khả nang thoát khỏi ma chưởng của Phong thiếu gia, nếu không nghe lời hắn, hắn chắc chắn sẽ khi dễ nàng ngay, lông mày nàng cong cong, do dự lại do dự, cuối cùng vẫn thành thành thật thật theo sau.

Trong truyền thuyết người Cổ Cương, Đồng Lô Sơn chính là nơi Thiên Vu đại thần đánh bại bầy yêu, vô cùng thần thánh, tồn bên ngoài thập vạn sơn hà, nhưng mà nằm cụ thể ở đâu thì không ai biết được.

Phong Phi Vân dừng lại trong mấy đại bộc lạc Cổ Cương một thời gian ngắn, xem qua giáp cốt thần văn trên bia đá của bọn họ, đoán đại khái ra phương hướng của Đồng Lô Sơn, dọc theo cổ đạo mà người tầm bảo đi trước, xuyên thẳng qua đầm lẫy man hoang nguy hiểm.

Bởi vì không thể phi hành, còn phải tránh né hiểm địa do hung thú chiếm cứ, tốc độ vô cùng chậm chạp, năm ngày liên tục chỉ đi được vạn dặm, không có nhìn thấy bất cứ người sống nào cả.

Dần dần La Ngọc Nhi cũng không có sợ hãi Phong thiếu gia, dường như Phong thiếu gia thật sự biến hóa rồi, tuy vẫn tà dị như trước, nhưng không chủ động chạm một ngón tay vào người nàng, cũng không muốn ngủ với nàng.

Trong đầu của nàng hiện ra từng màn khi ở Linh Châu thành, Phong Phi Vân dường như biến hóa tốt hơn, không chỉ xuất đầu giúp mình, chém một cánh tay của Ngô lão đại, còn diệt trừ ác bá ba nhà ở Linh Châu thành.

Hắn còn cho mình mười lăm kim tệ nhưng cũng chỉ muốn uống trà của mình, La Ngọc Nhi biết rõ chính mình ngâm trà rất thô, chỉ đáng mấy đồng tiền mà thôi, Phong thiếu gia thật ra đang tiếp tế cho nàng và gia gia.

Nói đến mười lăm kim tệ, nàng nhớ rõ Phong thiếu gia trả thù lao còn chính mình pha trà, hắn không uống một ngụm nào, chính mình còn thiếu nợ hắn mười lăm chén trà.

Nhưng mà hiện tại Phong thiếu gia tại sao biến thành ác nhân chứ, mấy năm qua trên người hắn xảy ra chuyện gì.

La Ngọc Nhi đi theo sau lưng Phong Phi Vân, tuyết cơ tinh tế tỉ mỉ, sóng mắt hiếu kỳ, mấy lần muốn đánh bạo hỏi thăm nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi, lặng lẽ ngậm miệng không nói.

- Gia gia của ngươi chết như thế nào?

Phong Phi Vân dọc theo khe nước đi về phía trước, trên đường đi vượt mọi chông gai, cũng không có xoay người lại.

La Ngọc Nhi nghe tới gia gia của mình thì con mắt đỏ lên, sóng mũi cay nhừ, nói:

- Gia gia... Hắn là bệnh chết.

- Xem ta là hài tử ba tuổi sao, dùng tu vị của Cảnh Phong trí sư làm sao để cho gia gia ngươi bệnh chết chứ, tùy tiện cầm ra một gốc linh thảo cũng đủ cho La lão hán sống hơn trăm tuổi đấy.

Phong Phi Vân dừng bước lại nhìn vào bộ dáng điềm đạm đáng yêu của nàng, dễ dàng đoán ra nàng đang nói dối, hiển nhiên nàng căn bản không biết cách gạt người.

Vốn là chuyện nhà người ta, Phong Phi Vân cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng mà La lão hán dù sao xem như cố nhân, vì vậy liền thuận miệng một hỏi một câu, lại không có nghĩ đến La Ngọc Nhi nha đầu này gạt hắn, hiển nhiên trong đó còn có nội tình.

La Ngọc Nhi không dám nhìn ánh mắt Phong Phi Vân, nhìn chằm chằm vào nước suối dưới chân, nói:

- Ngay năm thứ ba ta tới Phụng Thiên Bộ, trong một đêm tam bộ chủ Thiên Vu Bộ xông vào chỗ ở của chúng ta, hắn vốn muốn bắt ta, ta lúc ấy đang tu tập vu thuật trong Vu Thần Điện, tam bộ chủ Thiên Vu Bộ không nhìn thấy ta nên trói gia gia mang đi, Thường đại cà và Cẩu đại đản hai vị đại ca lập tức chạy theo, trong quá trình truy đuổi thì tam bộ chủ Thiên Vu Bộ bóp chết gia gia... Sau đó đào tẩu... Hu hu hu...

Nói xong nàng liền khóc rất thương tâm, nàng từ nhỏ sống nương tụa với La lão hán, vốn cho rằng mình làm Thiên Vu thần nữ thì gia gia có thể hưởng phúc, lại không nghĩ tới chính mình đã hại chết gia gia.

Phong Phi Vân trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, nói:

- Vậy ngươi vì sao phải gạt ta nói gia gia của ngươi là bệnh chết.

- Ô ô... Nếu ta nói gia gia bị người ta giết chết, ngươi sẽ mắng ta không dùng được, nói ta cũng đã là Thiên Vu thần nữ nhưng không có năng lực báo thù cho gia gia, ngươi thích mắng ta nhất, lại mắng ta là ngốc nữ, lại mắng ta đồ đần, kỳ thật... Ta thực rất không dùng được, không thể thức tỉnh Thiên Vu Thần Thụ, hại chết rất nhiều người...

Nàng khóc cường thương tâm hơn, giống như muốn khóc hết uất ức trong mấy năm qua.

Phong Phi Vân nói:

- Ta về sau không chửi, mắng ngươi, cũng không cười nhạo ngươi, ngươi đừng khóc có được không, ngươi chính là Thiên Vu thần nữ, có khóc sướt mướt cũng không xấu hổ đâu.

- Thực không mắng ta, cũng không cười ta.

La Ngọc Nhi rất sợ hãi Phong Phi Vân, cảm thấy thiếu gia hư hỏng này nói chuyện không tính toán gì cả.

Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:

- Thiên Vu Bộ tam bộ chủ là Sử Chân Tương a, người này ta sẽ giết hắn giúp ngươi.

- Ah.

La Ngọc Nhi có chút không dám tin, cho rằng nghe nhầm, nói:

- Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi vì sao phải giúp ta, lại nói Sử Chân Tương rất lợi hại, một đấm có thể đánh nát ngọn núi đấy.

Phong Phi Vân cười cười, đi đến trước mặt nàng, ngượng ngùng nói:

- Bởi vì ta là Phong thiếu gia, chuyện khi dễ người cũng chỉ có ta làm, tiểu Ngọc Nhi ngươi còn thiếu nợ ta mười lăm chén trà, chậm rãi trả cho bổn thiếu gia, ha ha ha...

Phong Phi Vân trực tiếp đi về phía trước, không biết vì cái gì ở cùng với La Ngọc Nhi lại thập phần nhẹ nhõm, không cần phòng bị nàng mưu đồ làm loạn, cũng không cần suy đoán nàng dụng tâm kín đáo, điểm này cùng rất giống Nạp Lan Tuyết Tiên,

Nhưng mà Phong Phi Vân biết rõ Nạp Lan Tuyết có tình với mình, cho nên tận lực không đi trêu chọc nàng, miễn khiến nàng càng lún càng sâu.

Nhưng mà La Ngọc Nhi thì khác, nàng chỉ sợ hãi hắn, đùa giỡn nàng, trêu chọc nàng là biện pháp buông lỏng tâm tình rất tốt, nhưng lại không cần lo lắng sẽ thiếu nợ tình cảm gì đó, dù sao nàng không có khả năng sinh ra tình cảm với hắn, nàng giờ phút này trong lòng khả năng vẫn còn có suy nghĩ làm sao đào thoát khỏi ma chưởng của Phong thiếu gia tà ác.

La Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn qua Phong thiếu gia, tấm lưng kia hơi cà lơ phất phơ, nhưng mà trước mặt địch nhân lại rất hung ác, quả thực giống như hai người khác nhau.

- Chẳng lẽ hắn ở trước mặt Ngọc nhi mới như vậy, hơn nữa hắn luôn giúp ta, còn muốn bảo vệ ta, giúp ta báo thù, ta cũng không phải muội muội của hắn, cũng không phải nữ nhi của hắn, vì cái gì hắn tốt với ta như vậy?
Bình Luận (0)
Comment