Linh Chu

Chương 1073

vipvandan.vn :

Chương 1073: Phong Phi Vân tên ác ma kia. (1)

- Một khi hỏi được nơi hạ lạc của Lục Ly Vi và vị trí Phổ Đà Sơn liền trực tiếp ném nàng vào trong Thập Vạn Sơn Hà, để nàng tự sinh tự diệt vậy.

Phong Phi Vân cũng không phải là người tốt, hơn nữa ở tu luyện giới, người tốt bình thường đều khó mà sống lâu.

Xa xa, truyện đến thanh âm khủng bố, chấn khiến cây cối lay động, khí tức linh thú cũng đặc biệt hung hãn, mặc dù cách ngàn dặm, cũng có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo kia.

- Nơi này không thể ở lâu a, chiến đấu cấp bậc linh thú, động tĩnh quá lớn, rất nhanh sẽ hấp dẫn những tu sĩ kia qua.

Trong lòng Phong Phi Vân cũng đang âm thầm bội phục Nhị thúc của Lục Nhân Nhân, giao thủ với ba đầu linh thú, vậy mà có thể đánh lâu như vậy, đây tuyệt đối không phải là cự phách bình thường có thể làm được.

Phong Phi Vân lấy ra một quả nhị phẩm liệu thương linh đan cho Lục Nhân Nhân ăn vào, sau đó ôm lấy nàng, liền vội nhanh chóng chạy vào chỗ càng sâu trong Thập Vạn Sơn Hà, rời xa mảnh chiến trường linh thú kia, một hơi chạy ra khỏi bảy nghìn dặm, đến vào trong hoang lâm càng thêm nguyên thủy, ở đây cây cối thiên kì bách quái, toàn bộ đều là cổ mộc che trời, dây leo trên cây cũng to như thùng nước, đại thụ cành lá che trời, khi thì còn có thể truyện đến thanh âm của sinh vật không biết.

Trên đời này sinh vật thiên kì bách quái, rất nhiều chủng loại, chỉ cần có linh khí uẩn dưỡng, thậm chí một bông hoa, một cọng cỏ, một giọt nước, một khối thạch cũng có thể tu luyện ra trí tuệ.

Nhưng Phong Phi Vân không e ngại lắm, chỉ cần không gặp phải một ít linh thú cường hoành, hắn tự nhận là muốn bảo vệ tánh mạng vẫn không thành vấn đề.

- Ân...

Lục Nhân Nhân tỉnh lại, phát hiện thân thể nóng hầm hập, còn không ngừng xóc nảy, hơn nữa chóp mũi còn ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt, phần lưng và chân của mình đều bị một bàn tay lớn ôm lấy, xúc giác thập phần mẫn cảm, trong lòng chợt nhảy dựng, mở choàng mắt, liếc thấy gương mặt kia của Phong Phi Vân.

Lại bị hắn... Ôm vào trong ngực.

Phong Phi Vân tự nhiên cũng phát giác được nàng đã tỉnh lại, vì vậy dừng lại, buông nàng xuống.

Sau khi phục dụng linh đan, thân thể nàng đã tốt hơn nhiều, có thể tự mình điều động linh khí, tu dưỡng thương thế.

Chỉ là giờ phút này trái tim nàng không ngừng nhảy lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Phi Vân, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng vân vê mái tóc, trên mặt lộ ra hai đạo rặng mây đỏ mê người, ấp úng nói:

- Ngươi vừa rồi... Ôm ta rồi sao?

- Ôm.

Phong Phi Vân rất thản nhiên nói, nghĩ nghĩ, lại nói:

- Vừa rồi mảnh kia địa vực kia có mấy cường giả đang đại chiến, mà ngươi lại bị thương hôn mê bất tỉnh, ta chỉ có thể ôm ngươi rời khỏi nơi nguy hiểm kia.

Mình vậy mà lại trọng thương hôn mê, mà hắn thậm chí ngay cả góc áo mình cũng không đụng vào, Lục Nhân Nhân đối với mỹ mạo của mình vẫn cực kỳ tự tin, dáng người càng có lồi có lõm, nam tử theo đuổi nàng thật sự nhiều vô số kể, mỗi người đều muốn thu nàng vào giường, nhưng ở nơi sơn lĩnh hoang sơn này, lại là cô nam quả nữ, hắn rõ ràng lại không động tâm với mình

Lục Nhân Nhân tuy rằng đây là lần đầu tiên đi ra Phổ Đà Sơn, nhưng dù sao cũng sinh ra ở Tà Đạo, đối với mấy chữ "Nhân tâm hiểm ác" vẫn có chỗ lý giải, nhưng mình đã hôn mê, hắn rõ ràng lại không làm gì mình.

Trong lòng nàng có một tia thất vọng, nhưng đồng thời hình tượng Phong Phi Vân trong lòng nàng lại cao lớn một đoạn, nàng trước kia vẫn không tin trên đời này có chính nhân quân tử, hiện giờ nàng đã tin tưởng, nàng cảm thấy nam tử trước mắt này chính là người đó.

Nhưng nàng lại không biết, Phong Phi Vân cũng không phải không có cảm giác với nàng, cũng không phải bởi vì đạo đức tình cảm sâu đậm cao thượng, mới không đụng nàng, mà là vì tu vị Phong Phi Vân hiện giờ vẫn chưa khôi phục, truy binh lại một bó to, nào còn tâm tư nghĩ đến nữ nhân nữa chứ.

Lục Nhân Nhân đột nhiên biến sắc, nói:

- Vậy Nhị thúc ta thế nào rồi?

- Cái này ta không rõ lắm, lúc ta ôm ngươi rời đi, ba đầu linh thú kia vẫn đang kịch chiến với Nhị thúc ngươi, hiện giờ cho dù ngươi chạy về, chiến đấu khẳng định cũng đã xong rồi.

Phong Phi Vân thản nhiên nói.

Nếu nàng muốn chạy trở về, Phong Phi Vân tuyệt sẽ không ngăn cản nàng, đương nhiên chắc chắn sẽ không trở về với nàng rồi, hắn có thể đã lừa gạt Lục Nhân Nhân, đó là bởi vì Lục Nhân Nhân lần đầu tiên đi lịch lãm rèn luyện, hơn nữa lại vừa hay cứu nàng, cho nên nàng hẳn là rất có hảo cảm với mình, bởi vậy nên lừa gạt nàng cũng rất dễ dàng

Nhưng lại tuyệt đối không lừa gạt được nhân vật như Nhị thúc nàng.

Lục Nhân Nhân nhíu chặt đôi mi thanh tú, nàng đang do dự có nên trở về không, nếu trở về, gặp ba đầu linh thú kia phải làm thế nào bây giờ, tu vi của nàng tuy rằng không kém, nhưng chỉ cần một kích tùy ý của linh thú liền có thể đơn giản giết chết nàng, hơn nữa nàng cũng không muốn để nam tử từng cứu mạng nàng này cũng mạo hiểm theo mình.

XÍU... UU!.

Đúng lúc này một đạo ngọc chỉ từ trên bầu trời bay đến, là một ngọc phi phù, trên ngọc phù phía còn dính lấy vết máu, sau khi Lục Nhân Nhân nhận lấy ngọc phi phù thì trên mặt vui vẻ, nói:

- Nhị thúc vậy mà thoát khỏi vòng vây của Tam đại linh thú, chỉ là hắn cũng bị trọng thương, đã trốn ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà, đang dưỡng thương ở một mật địa.

Phong Phi Vân trong lòng hơi động một chút, Nhị thúc kia của nàng thật không đơn giản, thậm chí ngay cả ba đầu linh thú cũng không giết được hắn, ít nhất cũng là nhân vật cự phách hậu kỳ, thậm chí có khả năng đạt tới cấp bậc siêu cấp cự phách.

Lục Nhân Nhân rất nhanh liền thu hồi sắc mặt vui mừng, ngược lại có chút thẹn thùng nhìn Phong Phi Vân, khuôn mặt có chút nóng lên, cả buổi mới cố lấy dũng khí, nói:

- Vô Tướng, tu vi của ngươi cao như vậy, có thể đưa ta ra ngoài được không?

Thấy Phong Phi Vân không nói chuyện, nàng lại nói:

- Ta bị thụ thương rất nặng, hơn nữa... Hơn nữa bên trong Thập Vạn Sơn Hà lại nguy hiểm như vậy, nếu ngươi có thể đưa ta ra khỏi Thập Vạn Sơn Hà, ta khẳng định sẽ có thâm tạ.

Kỳ thật nàng còn có một câu chưa nói ra:

- Nếu ngươi có thể đưa ta trở lại Phổ Đà Sơn, vậy thì tốt hơn.

Nàng dùng ánh mắt vô cùng mong chờ nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nàng chưa từng nghĩ qua mình lại có lúc tâm thần bất định bất an như thế, mình chính là thiên chi kiều nữ Tà Đạo, giết người cũng không nháy mắt lấy một cái, lúc nào trong lòng cũng sẽ lo được mất như vậy rồi, vạn nhất hắn cự tuyệt thì sao đây, vạn nhất hắn ghét bỏ ta là đệ tử Tà Đạo thì làm sao bây giờ.

Phong Phi Vân nhìn đôi mắt đầy chờ mong kia của Lục Nhân Nhân, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:

- Thực xin lỗi, Nhân Nhân cô nương, ta không thể cùng ngươi đi ra ngoài được, ta tiến vào Thập Vạn Sơn Hà có chuyện cực kỳ trọng yếu, một lát cũng không được phép trì hoãn, nếu không phải thấy ngươi bị Tam thúc ngươi...
Bình Luận (0)
Comment