Linh Chu

Chương 1104

Bắt đầu vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, phượng cốt ở đỉnh đầu cùng trái tim tỏa ra hào quang sáng ngời, có vô số hào quang và hỏa diễm liên kết hai khối phượng cốt với nhau, sau đó tụ tập vào mắt trái, hình thành vòng xoáy trong mắt trái.

Phong Phi Vân trực tiếp đem phượng hoàng mắt cốt đè vào mắt trái của mình, phượng hoàng đầy lửa từ từ dung nhập vào mắt trái của hắn, hình ảnh này chẳng khác gì khối đá lửa đụng vào tinh cầu màu đen, cả hai dung hợp rất nhanh.

Khối phượng cốt nhanh chóng dung nhập vào, cũng không có sinh ra lực bài xích quá nhiều.

Phong Phi Vân hai mắt nhắm nghiền, bắt đầu toàn lực vận chuyển Bất Tử Phượng Hoàng Thân, làm cho khối phượng cốt tương dung với thân thể của hắn thật nhanh, triệt để luyện hóa thành xương cốt của mình.

Cả thân thể Phong Phi Vân như có hỏa diễm đang thiêu đốt mãnh liệt, ba khối phượng cốt đang tỏa ra kỳ quang sáng lạn, lưu động vô số phượng hoàng tinh hoa, rèn luyện huyết nhục xương cốt của Phong Phi Vân, trong xương cốt có vô số linh khí tỏa ra xông vào trong đan điền.

Ba khối phượng cốt hoàn toàn tương dung với thân thể, cường độ thân thể tăng cao một đoạn, lực lượng có tăng thêm mãnh liệt, hiện tại Phong Phi Vân nếu giao thủ với Diệp Ti Loan cũng không có cố sức gì cả, trong mười chiêu là có thể đánh bại nàng.

Hơn nữa cường độ thân thêt tăng lên cũng kéo tu vị tăng lên, làm cho tu vị Phong Phi Vân tăng tiến, đạt tới Thiên Mệnh lục trọng hậu kỳ.

- Xem ra phấn đấu lúc này cũng rất đáng giá.

Phong Phi Vân dùng thần thức quan sát thanh đồng cổ thuyền, phát hiện thanh đồng cổ thuyền bị lôi điện bổ trúng thì càng trở nên thần bí cổ xưa, dấu vết gỉ sét màu xanh rơi xuống, lộ ra một ít vân ấn cổ xưa, giống như nó ghi chép văn minh nào đó.

Phong Phi Vân không cách nào xem hiểu những vân ấn này, nhưng lại phát hiện mình và thanh đồng cổ thuyền sinh ra liên hệ đặc thù, hơn nữa thời gian kích hoạt thanh đồng cổ thuyền càng dài hơn trước, dùng tu vị Phong Phi Vân hiện tại có thể kích hoạt thanh đồng cổ thuyền trong nửa giờ, trước kia chỉ có thể sử dụng trong mười hô hấp mà thôi.

- Nếu có kích hoạt thanh đồng cổ thuyền, sử dụng lực lượng bổn nguyên của nó chiến đấu, chỉ sợ chiến lực của ta sẽ gia tăng rất nhiều lần, đủ để rung chuyển siêu cấp cự phách.

Trong lòng Phong Phi Vân đầy kích động, hiện tại cho dù siêu cấp cự thạch không buông tha cho hắn, hắn cũng dám tới đánh một trận.

Giờ phút này Diệp Ti Loan ở một bên, Phong Phi Vân cũng không tiện tế thanh đồng cổ thuyền ra, hắn không tiện nghiệm chứng chiến lực của mình, dù sao cũng không vội trong nhất thời, tương lai còn có rất nhiều cơ hội, đây là át chủ bài lớn nhất của Phong Phi Vân hiện tại, không thể tùy tiện sử dụng.

Phong Phi Vân tu hành lần này tốn hao thời gian hai ba ngày, khi hắn mở mắt ra, Diệp Ti Loan cũng đã sớm tu hành xong.

Nàng đứng bên bờ phần luyện hỏa vực, thanh tú như hoa tường vi, đôi mắt như sóng nước, lộ dáng dáng người yểu điệu, tóc dài có hỏa diễm chập chờn, làm cho cho nên nàng hiện tại giống như tiên tử trong lửa.

Phong Phi Vân nhìn qua bóng lưng thướt tha của nàng, khóe miệng cong lên, đứng dậy, nói:

- Chúc mừng Diệp tiên tử thương thế khỏi hẳn, tu vị lại có tinh tiến.

Phong Phi Vân luyện hóa phượng hoàng nhãn cốt, phượng hoàng thiên nhãn đã đạt tới cảnh giới cực cao, nhìn cái đã nhận ra Diệp Ti Loan đạt tới cự phách trung kỳ, tu vị tăng lên một tiểu cảnh giới.

Diệp Ti Loan thanh nhã động lòng người, tuyệt sắc ung dung, trong mắt mang theo vẻ ngưng trọng, nói:

- Ngươi rốt cuộc là người phương nào?

- Một kẻ tán tu, Vân Phi Thiên.

Phong Phi Vân chỉnh y phục, vuốt chòm râu.

- Nói bậy, một kẻ tán tu làm gì có được phật đan trân quý như thế, không chỉ có thể tăng nhanh tốc độ khôi phục thân thể cho ta, còn có thể tẩy rửa linh khí, bao dưỡng huyết dịch, vậy mà ta trong thời gian ba ngày ngắn ngủi lại đột phá cảnh giới, đạt tới cự phách trung kỳ, ngươi có mục đích gì?

Ánh mắt Diệp Ti Loan rất phức tạp, cảm thấy "Đại thúc " trước mắt làm cho nàng nhìn không thấu.

Đối với người khác mà nói, kim tằm phật khí ngưng tụ phật đan vô cùng trân quý, nhưng mà đối với Phong Phi Vân mà nói, loại kim tàm phật đan này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đương nhiên kim tằm phật khí gột rửa linh khí, bao dưỡng huyết dịch cũng chỉ có hiệu quả rất lớn trong lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ không có hiệu quả như thế, nhiều nhất chỉ có thể chữa thương.

Trong lòng Diệp Ti Loan tự nhiên cả kinh, dù sao nàng mới vừa vặn đột phá Thiên Mệnh thất trọng, dùng nàng phỏng đoán, cần ít nhất mười năm mới có thể đột phá đến Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, cần hai trăm năm mới có thể đột phá Thiên Mệnh bát trọng.

Nhưng mà trong thời gian ba ngày ngắn ngủi nàng lại đột phá tới Thiên Mệnh thất trọng trung kỳ, hơn nữa tu vị còn được củng cố chưa từng có, linh khí càng thêm tinh thuần, ngay cả thể chất cũng gia tăng một tia, đây quả thật đã vượt qua nàng tưởng tượng.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ta có rắp tâm gì, không lẽ lấy tiên tử làm thê tử cũng có gì sai hay sao?

Diệp Ti Loan đúng là không cách nào phản kháng, người khác không chỉ cứu ngươi một mạng, còn tặng cho ngươi một viên bảo đan có thể giảm bớt mười năm khổ tu, nàng còn có thể nói cái gì.

Ánh mắt đẹp của nàng biến hóa, tâm hồn thiếu nữ chấn động, do dự thật lâu, cuối cùng u thán một tiếng:

- Nếu đại thúc nhắc tới chuyện này, Ti Loan không dám đồng hành với đại thúc a.

- Đừng ah, không cần đề cập tới, đại thúc tôn trọng lựa chọn của ngươi.

Phong Phi Vân nói.

Thân ngọc Diệp Ti Loan thon dài, cặp môi đỏ mọng óng ánh, có cảm giác linh hoạt kỳ ảo, nói:

- Kỳ thật đại thúc ngươi rất không tồi, nếu có thể trẻ lại hai trăm tuổi, Ti Loan sẽ cân nhắc song tu với đại thúc, làm một đôi đạo lữ không phải không thể, nhưng mà...

Có thể làm cho một tiên tử đạo tâm kiên định nói ra lời như thế, đã là một chuyện rất khó lường.

Có thể thấy được Diệp Ti Loan cũng sinh ra hảo cảm thân cận với Phong Phi Vân, trong đó còn có vài phần tôn kính.

- Nói cho cùng ngươi vẫn che ta già, cho dù ta làm như thế nào, ngươi cũng sẽ không cảm động.

Phong Phi Vân buồn vô cớ như mất đi, dọc theo phần luyện hỏa vực đi vào sâu trong nội địa Đồng Lô Sơn, biểu lộ thập phần ưu thương, có cảm giác tráng sĩ tuổi già, lực bất tòng tâm.

Diệp Ti Loan đi theo ra ngoài, ngọc thể thướt tha, hào quang lượn lờ, trên người mang theo mùi thơm nhàn nhạt, nói:

- Đại thúc, nếu thật cảm thấy mình tuổi già, có thể cân nhắc sư thúc của ta, chúng ta... Đúng là không thích hợp, tuổi chênh lệch thật sự quá lớn.

- Ai, người tu tiên, tuổi thọ xa xưa, tuổi căn bản không phải vấn đề, ngươi muốn từ chối ta, kỳ thật ngươi không cần để trong lòng, ta tự hiểu lấy mình, ta đúng là không xứng với ngươi, lớn lên lại không tuấn lãng, lại cao tuổi, thiên tư cũng không bằng ngươi, nếu ngươi gả cho ta, chắc chắn sẽ bị kẻ khác cười nhạo.

Phong Phi Vân lắc đầu thở dài, có cảm giác buồn vô cớ và cô đơn.
Bình Luận (0)
Comment