Linh Chu

Chương 1136

Phong Phi Vân hôm nay đột phá tới Thiên Mệnh thất trọng, cũng không hề sợ Vu Thanh Họa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Thì ra là Vu phật tôn, hai ngày này không gặp vẫn chói lọi như trước, phong tư xuất trần, ngày đó ta thấy phật tôn đại triển thần uy đánh đám người Tây Môn Túc Đức thổ huyết, trong lòng cực kỳ bội phục, ba ma đầu Ám Vực kia hiện tại cũng bị phật tôn trừ ma vệ đạo rồi a.

Vu Thanh Họa phật y bồng bềnh, da trắng như tuyết, dáng người cao gầy, chiều cao không thấp hơn Phong Phi Vân, đặc biệt là đôi chân thon dài của nàng bị phật bào che dậy vẫn có thể nhìn thấy được, nó thon dài và nhỏ nhắn, Phong Phi Vân nhìn thấy các nữ tử, dáng người của bọn họ đúng là không ai có thể so sánh với nàng.

Mái tóc dài của nàn rủ xuống, vị trí trung ương có dây cột tóc xanh biếc, phật y trắng sáng không mang theo vết nhăn nào, bên hông mang đai lưng màu xanh nhạt có thêu ấn ký phật vân, đôi mắt lãnh diễm nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nói

- Phong đại ma đầu, ngươi đang cười nhạo ta sao?

- Nào dám cười nhạo phật tôn đại nhân, tiểu sinh cực kỳ bội phục tu vị vô thượng của phật tôn đấy.

Tuy Phong Phi Vân nói như thế, nhưng mà tươi cười trên mặt không giảm nửa phần, ánh mặt trời chói lọi chiếu vàng nên nó tỏa sáng.

Vu Thanh Họa nhìn chằm chằm vào đôi mắt yêu dị mà thần thánh của Phong Phi Vân, óng ánh ửng đỏ, tâm hồn thiếu nữ không nhịn được chấn động mạnh, trong nội tâm còn nhớ lại chuyện hoang đường trong nội đường ngày trước, vội vàng giữ chặc phật y, trong lòng thầm kêu không tốt, vội vàng dời ánh mắt đi, không dám nhìn chằm chằm vào đôi mắt Phong Phi Vân nữa, nàng lạnh lùng nói:

- Phong đại ma đầu, bản tôn vốn cho rằng sau khi ngươi tu thành Kim Tàm Kinh thì cải tà quy chính, muốn truyền cho ngươi Ngự Thú Thanh Tâm Chú, khống chế yêu ma chi huyết trong người, lại không nghĩ tới ngươi bản tính khó sửa, vẫn tu luyện mị hoặc hoặc tà thuật, xem ra hôm nay giữ ngươi không được rồi.

Vu Thanh Họa đưa ngón tay hết sức nhỏ ra nặn một đạo kiếm quyết, phật khí màu vàng lưu động chung quanh ngọc thể của nàng, phật khí ngưng tụ thành một thanh chiến kiếm, lôi ra một đạo thần quang màu vàng chém thẳng vào đỉnh đầu Phong Phi Vân.

- Bà điên này...

Trong lòng Phong Phi Vân thầm mắng một câu.

Khi nghe nàng nói mình tu luyện Kim Tàm Kinh, Phong Phi Vân biết rõ nàng khẳng định đã đoán được mình là tán tu cứu nàng, hơn nữa tin tưởng nàng nói muốn truyền cho mình Ngự Thú Thanh Tâm Chú là thật, nhưng mà... Khốn khiếp... Đột nhiên nói ta mị hoặc nàng, mị hoặc đại gia nàng ah.

Quả là thật là bà điên a!

Những suy nghĩ này hiện ra trong đầu Phong Phi Vân như tia chớp, kiếm quyết của Vu Thanh Họa đã lấn tới, kiếm quang như thần long màu vàng chém phá thiên địa, Phong Phi Vân cũng có thể ra tay, tế Thiên Tủy BInh Đảm ra, hóa thành một thanh chiến đao dài bảy mét đối kích với Vu Thanh Họa.

Oanh!

Lực lượng bàng bạc bốc lên, kiếm khí và đao khí tứ tán, lưu lại vô số dấu vết tàn khuyết trên mặt đất.

Một chiêu này đúng là thế lực ngang nhau.

- Tu vị Vu Thanh Họa tăng lên rồi, hẳn đã đạt tới Thiên Mệnh bát trọng hậu kỳ.

Phong Phi Vân hoành đao mà đứng, trên người mang theo khí chất thần thánh trang nghiêm, ánh mắt yêu dị mà thanh tịnh, cho người ta một loại cảm giác thanh thúy nhìn không thấu, tràn đầy tươi cười, trêu chọc nói:

- Phật tôn đại nhân, dù nói thế nào thì ta cũng có đại ân với Ngự Thú Trai các ngươi, hơn nữa còn có ân cứu mạng ngươi, cho dù ngươi không lấy thân báo đáp thì cũng phải đưa cho mấy vạn viên linh thạch, đương nhiên có linh quả ngoài ba ngàn năm cũng được.

Vu Thanh Hoa chỉ nhìn ánh mắt Phong Phi Vân thì tâm hôn thiếu nữ kinh hoàng, trong đầu hiện ra cảnh trong phật đường, khi thì hiển hiện bộ dáng Phong Phi Vân chữa thương cho nàng, ngay cả sắc mawtjt rang nhã cũng nhu hòa một chút.

Nhưng mà nàng vội vàng bừng tỉnh lại, khẽ cắn đầu lưỡi, nói:

- Tốt, ngươi quả thật thừa nhận ngươi chính là tán tu Vân Phi Thiên, không hổ là ma đầu, trước mặt một bộ mặt, sau lưng còn có một bộ mặt khác.

- Này này, có thể dễ nói chuyện chút hay không, dù sao ta cũng đã cứu mạng ngươi, cho dù ngươi không lấy thân báo đáp cũng không nên nói lời khó nghe như vậy.

Phong Phi Vân đã hối hận, sớm biết như vậy làm gì cứu bà điên này chứ, thật không nói đạo lý mà.

Vu Thanh Họa nhíu mày, ánh mắt thu thủy, môi như anh đào, ngọc thể run rẩy, nói:

- Không cần ngươi cứu, ngươi làm nhục danh tiết của ta, ngươi cho rằng hơi cho chút ân huệ thì có thể giảm bớt lỗi lầm của ngươi sao, hôm nay không phải ngươi chết thì ta mất mạng.

- Nữ tử Ngự Thú Trai các ngươi mang thai thì liên quan gì tới ta, việc này là người Sâm La Điện nói ra, ngươi không đi tìm người Sâm La Điện, tìm ta làm cái gì, lại nói làm đệ tử Ngự Thú Trai mang thai là Tà Hoàng thiếu chủ, ngươi không đi giết hắn, lại đi giết ta, ngươi thật sự là bóp quả hồng mềm mà.

Phong Phi Vân nói ra.

Phong Phi Vân hoành đao chuẩn bị chiến đấu, nhưng mà vượt qua hắn dự đoán là Vu Thanh Họa không có động thủ.

Nàng nghe được Phong Phi Vân nói tới chuyện này, toàn thân run rẩy, lông mày giãy dụa, nói:

- Tốt, ta sẽ đi giết Tà Hoàng thiếu chủ, sau đó lại lấy mạng của nguơi.

Nói xong lời này, nàng bước lên tầng mây bay về phía Yêu tộc thần tàng, Phong Phi Vân vừa rồi nói câu kia làm nàng đau đớn, biết rõ làm hao tổn danh dự của Ngự Thú Trai chính là Tà Hoàng thiếu chủ, nhưng mà nàng không dám ra tay với Tà Hoàng thiếu chủ, với tính cách của nàng mà nói đây chính là khuất nhục, nhưng mà nàng giấu tầng khuất nhục này đi, không dám biểu hiện ra ngoài.

Tuy Ngự Thú Trai cường đại, nhưng mà còn kém xa Sâm La Điện, xử lý không tốt không chỉ nàng thân tử đạo tiêu, ngay cả Ngự Thú Trai cũng sẽ tan thành mây khói.

Cũng chính bởi vì như thế, tuy Ngự Thú Trai ăn thiệt thòi lớn, nhưng mà không dám nói ra, không thể không thừa nhận, nữ đệ tử Ngự Thú Trai là bị Tà Hoàng thiếu chủ lừa gạt, mang thai, giết chết, tất cả chỉ có thể giấu diếm mà không dám lộ ra.

Thời điểm đối mặt với cường quyền chính là bất đắc dĩ như thế.

Vừa rồi Phong Phi Vân nói ra tuy là vô tình, nhưng lại đâm vào chỗ đau của nàng.

- Hỏng bét, nàng sẽ không thật sự đi tìm Tà Hoàng thiếu chủ liều mạng đấy chư,s đây là đi chịu chết đấy.

Phong Phi Vân nhíu mày suy nghĩ.

Tuy tu vị Vu Thanh Họa mạnh mẽ, nhưng mà lực lượng Sâm La Điện trong Đồng Lô Sơn cũng rất mạnh, chỉ riêng tính mệnh hành giả và tử vong hành giả tùy tiện ra tay cũng có thể trấn áp nàng, huống chi Sâm La Điện còn có thái thượng trưởng lão đều là Thiên Mệnh bát trọng, chỉ sợ trong đó có người chiến lực còn trên Vu Thanh Họa, chỉ bằng nàng đi giết Tà Hoàng thiếu chủ, đây chẳng khác gì trúng chọi đá.

- Ca, ngươi va cô nương kia rốt cuộc có quan hệ gì?

Tiểu tà ma giống như chim sẻ líu ríu, không sợ người khác làm phiền, trên đi hỏi vấn đề này ba lượt.
Bình Luận (0)
Comment