Linh Chu

Chương 1172

Vóc dáng Lăng Cổ Duyệt cỡ trung bình nhưng hành động tạo áp lực rất lớn cho người.

Trên đường cái tháp cổ xa xưa, cát vàng bay lên. Lăng Cổ Duyệt như chiến thần giơ chiến đao linh khí bước ra một bước đạp xuống vòng ngoài Tố Nhạc am.

Ầm!

Trận pháp dâng lên, ánh sáng bắn ra, hoa văn đan xen vào nhau.

- Trận pháp cỏn con không đáng gì, hỗn nguyên chi khí!

Hai tay Lăng Cổ Duyệt siết chặt thanh đao, trên đao phong ngưng tụ tử khí vô tận hình thành một vầng mặt trời đao ấn chém thủng trận pháp Phong Phi Vân bày ra, khí thế khai thiên tích địa.

Đây là một cường giả trong Thái Dương tiên giáo, xếp tốp mười bảng chiến hồn, thuộc hàng sư thúc của Võ Dương Sinh, sức chiến đấu rất đáng sợ. Hơn trăm năm trước Lăng Cổ Duyệt đã thành tựu Thiên Mệnh đệ bát trọng, từ đó gã ít khi xuất thế. Lần này Lăng Cổ Duyệt xuất quan, tu vi lại tiến bộ.

Các tu sĩ trong di tích tháp cổ rất ngạc nhiên. Thái Dương tiên giáo xuất động đến hai siêu cự phách, đây là quyết tâm tru sát Nhất Trận Phong.

- Đây là . . . Lăng Cổ Duyệt, có sức chiến đấu mười hàng đầu trong Thái Dương tiên giáo, một lão bất tử.

Liễu Duệ Hâm hưng phấn nói:

- Nhất Trận Phong, nếu ngươi hạ gục được Lăng Cổ Duyệt thì Thái Dương tiên giáo sẽ tổn thất lớn, để xem sau này bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa không. Nhất Trận Phong, ngươi có đánh thắng được không?

- Đánh mới biết.

Phong Phi Vân không rành Lăng Cổ Duyệt nhưng đối phương phá vỡ được trận pháp, lao vào Tố Nhạc am thì cũng có mặt lợi hại.

Lăng Cổ Duyệt quát to:

- Nhất Trận Phong, bổn tọa đến lấy đầu ngươi đây!

Chiến đao linh khí trong tay Lăng Cổ Duyệt bộc phát uy lực kinh thế, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiếp người. Nhát đao kia có thể chém vỡ núi cao.

Phong Phi Vân đứng lên, tay trái làm đao, tà khí tung hoành, tự biến thành tà long, cứng đối cứng với Lăng Cổ Duyệt.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Cánh tay và chiến đao linh khí va chạm vang tiếng kim loại, có vô số hỏa hoa và tia điện đan xen nhau.

Răng rắc!

Cánh tay Phong Phi Vân như đao phong chặt vào cổ Lăng Cổ Duyệt, vang tiếng xương gãy. Lăng Cổ Duyệt bị chém bay ra, đụng bể một mặt vách tường Tố Nhạc am.

Tia điện thô như miệng chén, đao khí tựa như sông.

Tố Nhạc am, ba thiên chi kiêu nữ núp trong một góc tối xem trận chiến này. Có phật văn của cao tăng gia cố nên siêu cự phách chiến đấu không lan đến Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, tu vi của ba người cũng không tệ.

Bên ngoài Tố Nhạc am xẹt qua mấy tia chớp, bóng người như hồn ma không thấy rõ ràng. Có linh khí bộc phát uy lực, có tiếng kim loại va nhau làm đau rát màng tai, cảm giác như hai ngọn núi sắt thép va đập.

Phương xa khá nhiều cường giả thấy rõ chiến cuộc.

Lệ Hình Thiên, Diệp Ti Loan, thậm chí là Võ Dương Sinh đều biến sắc mặt.

Nhất Trận Phong dùng tay va chạm với linh khí, đây còn là con người không? Đối thủ với Nhất Trận Phong là Lăng Cổ Duyệt, một siêu cự phách!

Kéo dài không lâu sau Lăng Cổ Duyệt bị chém bay ra ngoài, cuối cùng bị hai thuật pháp đánh trúng. Lăng Cổ Duyệt không thành hình người, bị đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong bắt giữ, ném dưới đất như chó chết.

Đỗ Doanh Tâm không còn lòng coi thường nữa:

- Một vị siêu cự phách vậy àm bị đánh bại như thế, Nhất Trận Phong quá đáng sợ.

Đại đạo hái hoa này đúng là dị nhân, rất đáng sợ.

Phong Phi Vân đứng trong Tố Nhạc am, cười với đám người Nhật Nguyệt tiên giáo, Thái Dương tiên giáo ở phía xa. Phong Phi Vân giơ ngón giữa chọc tức Lệ Hình Thiên, Võ Dương Sinh sắc mặt âm trầm.

Không khí trong Tố Nhạc am kỳ lạ. Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nghe tiếng Lăng Cổ Duyệt không kiềm được tay che miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Người nằm trong tốp mười Thái Dương tiên giáo vậy mà thua, bị đánh hộc máu không bò dậy nổi.

Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nghe rất nhiều truyền thuyết về Phong Phi Vân, biết hắn mới hai mươi tuổi, hai nàng không tin hắn sẽ mạnh đến vậy. Giờ phút này, tận mắt trông thấy các nàng mới tin. Trong lòng Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm vừa kinh ngạc vừa kích động, và hơi sợ hãi. Bởi vì hai nàng không phải Nam Cung Hồng Nhan mà là tù nhân bị Phong Phi Vân bắt.

- Xác một vị siêu cự phách rất đắt giá, sắp đến thịnh hội tà đạo, những động chủ thi động Bắc Cương phủ cũng sẽ đến, có thể giao dịch với bọn họ kiếm chút cháo.

Giọng Phong Phi Vân vang dội mấy chục dặm. Phong Phi Vân giơ chiến đao linh khí của Lăng Cổ Duyệt lên, làm bộ dáng chặt đầu. Nói làm liền làm.

- Muốn chết!

Năm người cùng bay ra Thái Dương tiên giáo, mỗi người là nhân vật siêu đẳng, thân thể như lưới điện. Năm người lấy ra bảo binh định ngăn cản Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân hờ hững ngoái đầu lại, linh khí chiến đao phát ra uy lực huy hoàng chém một đao vào không trung. Đao rợp trời bay ra ngoài, chém nát tất cả bảo binh. Trong năm cường giả có ba người đổ máu chết. Hai người còn lại bị thương nặng rút lui, nếu không nhờ Võ Dương Sinh cứu kịp hai người này cũng đừng hòng sống sót.

Tu vi của Võ Dương Sinh đúng là kinh khủng, mới rồi gã dùng đôi tay trần đỡ đao quang của Phong Phi Vân cứu hai người kia.

mắt Võ Dương Sinh rực cháy ngọn lửa, hét to:

- Đừng . . .!

Phập!

Phong Phi Vân đã đâm đao vào trái tim Lăng Cổ Duyệt, huyết kiếm bay ra khỏi cơ thể gã, máu nóng đốt cháy không khí.

Một vị siêu cự phách chết tại chỗ, mọi người đờ đẫn vài giây. Một vị bá chủ tung hoành thiên hạ mấy trăm năm chết dễ vậy sao?

Phong Phi Vân cầm đao nhuộm máu, bộ dáng nhã nhặn ngoái đầu cười với tu sĩ Thái Dương tiên giáo:

- Xin lỗi, vừa rồi ta rút tay về nhưng lỡ trượt tay.

Di tích tháp cổ tĩnh lặng, trạng thái kỳ lạ.

Trong mắt Diệp Ti Loan chất chứa khó hiểu, nàng cảm thấy đại đạo hái hoa phía xa hơi quen, nhưng tu vi của đối phương cường đại làm nàng e dè. Diệp Ti Loan không dám tưởng tượng nếu hôm nay để đại đạo hái hoa trốn ra di tích tháp cổ thì nàng sẽ hứng chịu đòn trả thù khủng bố đến đâu.

Võ Dương Sinh giận điên lên, dù tâm tình gã luôn bình lặng thì lúc này sóng dữ ngập trời. Tám cái bóng dị thú chiến hồn bay ra khỏi cơ thể Võ Dương Sinh, trong đó có hai dị thú chiến hồn là hồn linh thú.

Võ Dương Sinh là người có khí vận lớn, tu luyện thành một loại thần thông gọi là 'Bát thú bổ thiên đồ', cô đọng tám loại thú hồn khác nhau nhập vào người. Mỗi con thú hồn là dị chủng thời cổ.

- Nhất Trận Phong, nếu ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn ngươi!

Võ Dương Sinh xông lên trước như núi cao di chuyển, mỗi bước đi là mặt đất sẽ rung rinh theo. Tám dị thú chiến hồn sau lưng Võ Dương Sinh càng tập trung, vận chuyển theo cách quái dị, như sắp biến thành một bức tranh thú.

Khi Võ Dương Sinh xông ra ngoài thì trong di tích tháp cổ vang tiếng xôn xao. Ánh sáng mờ ảo bay tới, xuyên thủng tầng tầng trận pháp, vào Tố Nhạc am trước Võ Dương Sinh.

Đây là một tu sĩ cường đại, y tựa như ngôi sao xẹt qua.

- Trần Mặc Kim, đầu của hắn thuộc về ta, ngươi đừng hòng giành với ta!

Trường bào trên người Võ Dương Sinh bay lên, cơ thể như biến thành biển sét lao tới trên đầu Phong Phi Vân. Nắm tay của thiên chi kiêu nữ như làm bằng hoàng kim bộc phát nhiệt độ hoa tan mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment