Linh Chu

Chương 1302

Phong Phi Vân phục hồi linh khí bị tiêu hao, lạnh lùng nói:

- Phong Hoàng, ngươi đã già, thế hệ trẻ người mới thay người cũ. Hôm nay là lúc ngươi ngã xuống!

- Ha ha ha ha ha ha! Hay cho câu thế hệ trẻ người mới thay người cũ. Nhưng người mới đó không phải là ngươi! Bây giờ ngươi còn sức chiến đấu không?

- Đương nhiên!

Phong Phi Vân đánh bay quan tài hoàng thạch ra ngoài để nó vào thi thành trợ giúp Tửu Nhục hòa thượng bảo vệ nữ ma.

Phong Phi Vân lấy áo da phượng vảy rồng ra, mặc thần y vào người. Phong Phi Vân bùng nổ lực lượng quét sạch thiên địa, ảo ảnh thần long và thần phượng hiện ra Sau lưng hắn.

Tiếng rồng ngâm, phượng hót truyền ra từ cơ thể Phong Phi Vân, chấn động lòng mỗi một vị cường giả có mặt.

Phong Phi Vân khoác chiến y áo da phượng vảy rồng, cầm Kình Thiên Côn, Khí thế bắn thẳng lên trời, chiến ý sôi sục đến cực độ. Ảo ảnh thần long, thần phượng Sau lưng Phong Phi Vân chiếm nửa bầu trời, biến thành bức tranh thần thoại.

Mọi người giật mình, tạm im lặng. Chiến ý trên người Phong Phi Vân có hơi thở chí tôn.

Phong Hoàng chân đạp núi sông lướt tới, lão cảm nhận Khí thế đáng sợ từ người Phong Phi Vân, cảnh giác dừng bước.

- Tà Hoàng, hôm nay ta chấm dứt truyền thuyết của ngươi!

Phong Phi Vân bay lên cao, Kình Thiên Côn thành ngọn núi đập xuống, bộc phát tiếng xé gió quỷ hú.

Phong Hoàng đứng bên cạnh một con sông lớn, tay cầm trường mâu, người phát ra ánh sáng ma tính. Chớp mắt đóng băng nguyên con sông, kết thành abưng tinh, khí lạnh chảy xuôi, mặt đất dưới chân Phong Hoàng thành đất lạnh.

Ầm!

Khi Kình Thiên Côn đập xuống sông thì vụn băng bay tung tóe.

Xung quanh núi cao sụp đổ, Phong Hoàng bị đập lún xuống đất nửa thân mình, ánh sáng tối dần.

Phong Phi Vân biểu hiện ra lực lượng rất hung mãnh, như mãnh thúa hình người xé trời nứt đất, chém sông lớn như bứt một cọng cỏ.

- Ngươi gom đủ năm thần y?

Từ khi Phong Hoàng thành danh đến nay hiếm khi thua, dù đấu với Nữ Đế chỉ yếu thế, không bị Long Khương Linh đánh bại.

Trong lòng Phong Hoàng có tạo khí bất bại, huống chi đối diện một tiểu bối, dù thế nào cũng không thể thua. Anh danh cả đời Phong Hoàng sắp bị hủy hoại trong phút chốc.

Phong Phi Vân lại lao ra:

- Không liên quan ngươi!

Thần quang trên người Phong Phi Vân sáng rực, mỗi bước chân đạp xuống là đất nứt, lực lượng trong tay càng lúc càng mạnh, muốn tiêu diệt Phong Hoàng tại đây.

Hai người đại chiến cực kỳ hung hãn, trong truyền thuyết siêu mau, chớp mắt đánh nhau sáu vạn dặm. Núi sông sáu vạn dặm bị đánh tan nát, nếu mảnh đất này còn nhân loại cư trú thì đã chết hàng đống.

Có người thừa dịp Phong Phi Vân. Tà Hoàng đại chiến đứng ngoài hư không đánh lén, bắn ra viên thần châu bỗng chốc to ba trăm thước, thần châu như ngôi sao cỡ nhỏ được hà quang bao phủ.

- Muốn chết!

Một tay Phong Phi Vân vỗ thần châu đè xuống lòng đất, đánh một đấm vào hư không. Quyền ấn oanh kích lão nhân cách xa hai mươi vạn dặm, nổ nát đầu đối phương.

Kình Thiên Côn trong tay Phong Phi Vân và trường mâu trong tay Phong Hoàng đã sứt mẻ, như hai miếng sắt vụn. Trận pháp bên trên vũ khí không chịu nổi lực lượng của hai người, lần lượt nổ tung.

Phong Hoàng ném trường mâu, đánh ra một chiêu tà công:

- Vô lượng ngũ chỉ sơn!

Thuộc về thập nhị đại tà công.

Phong Phi Vân vứt Kình Thiên Côn rách nát đi, một vạn dị thú chiến hồn bay ra khỏi người, một chưởng ấn vạn thú đánh nát ngũ chỉ sơn khổng lồ. Chưởng đánh trúng người Phong Hoàng, lão bay xa.

- Không dùng linh binh chiến khí thì ta càng mạnh.

Ánh sáng vàng đan xen trên người Phong Phi Vân, chín khối xương phượng rực cháy trong phật quang như các thân thể thần tính.

Phong Hoàng bò dậy từ bùn đất, hơi chật vật nhưng vẫn oai hùng, kiêu ngạo. Phong Hoàng chắp hai tay Sau lưng, cơ thịt xé rách, một đôi cánh đen mọc ra.

Tà quang bắn không trung, Phong Hoàng liên tục đánh ra ba loại tà công.

- Vô lượng ngũ chỉ sơn!

- Bổ thiên tà nhãn!

- Tà đế mị ảnh!

Ba loại thần thông chồng lên nhau, mỗi loại bộc phát ra sức phá hoại mạnh mẽ hơn linh khí.

- Kim tàm phật noãn!

Phong Phi Vân chỉ đọc bốn chữ, phật khí phát ra ngưng tụ thành hình tròn màu vàng như trứng tằm bao bọc cơ thể hắn, lăn trong ba thần thông.

Phong Phi Vân đi trong ba loại thần thông như đạp đất bằng, một chưởng ấn bay ra đánh hõm ngực Tà Hoàng. Tiếng các khúc xương gãy vang lên từ phần ngực đến toàn thân Tà Hoàng.

Mặt Tà Hoàng nhăn nhó vì đau đớn. Phong Phi Vân biểu hiện ra sức chiến đấu làm người sợ hãi, hoàn toàn áp chế Tà Hoàng, thập nhị đại tà công không ngăn được hắn chút nào.

- Tà Hoàng, hôm nay là giờ chết của ngươi!

Khí thế của Phong Phi Vân giam cầm không gian, muốn giết Tà Hoàng. Người Tà Hoàng chảy máu, mỗi giọt rơi xuống đất luyện đất đai thành dung nham.

Miệng Tà Hoàng phun ra từng đợt tà linh khí ngưng tụ thành sát thuật thần thông. Muốn nghịch chuyển sinh tử, từ chết thành sống và thắng. Nhưng áo da phượng vảy rồng trên người Phong Phi Vân chặn lại, không thể công kích hắn.

Răng rắc!

Người Tà Hoàng lại có một khúc xương gãy, hai lỗ máu bị xé ra, máu chảy ồ ạt, tà khí xói mòn.

Phong Phi Vân nghiến răng, tay đập mạnh xuống người Tà Hoàng. Các phật quang liên tục bay ra, lại đập nát một khúc xương của Tà Hoàng.

Nhiều người bị cảnh tượng này hù ngây người, Phong Phi Vân muốn giết Tà Hoàng.

Tà Hoàng là chí cường một thời đại, đám chân nhân Thần Linh cung đều kiềng dè lão. Tà Hoàng mạnh đến nỗi Nữ Đế Long Khương Linh cũng không thể trấn áp, bây giờ sắp bị Phong Phi Vân đánh chết.

Quá nghịch thiên.

Một người trẻ tuổi mới tu luyện hơn hai mươi năm định đồ hoàng. Mảnh đất này sẽ sôi sục vì thế, đặt một cái cọc không thể vượt qua trong tài tuấn thế hệ trẻ, các đời thanh niên chỉ có thể ngước nhìn.

Cảnh tượng này sẽ được ghi vào sách cổ, trở thành truyền thuyết đời sau.

Mắt Long La Phù chớp chớp nhìn thanh niên đánh Tà Hoàng chảy máu, lòng dâng trào niềm tự hào. Ngón tay Long La Phù siết chặt như thể nàng đã làm chuyện gì rất ghê gớm.

Thái Vi hừ mạnh, khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng. Bàn tay trắng tinh lóe từng bóng rồng vòng quanh ngón tay, sát khí tăng vùn vụt.

Bùm!

Hư không Sau lưng Phong Phi Vân gợn sóng, từng vằn nước dao động. Một bàn tay khô héo tà tính thò ra từ sóng gợn chụp xuống đấu Phong Phi Vân.

Không chút dấu hiệu báo trước, bàn tay thò ra, móng vuốt cực kỳ sắc bén như vuốt của tà thi.

- Là ai?

Phong Phi Vân nhận ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm. Tà Hoàng sắp bị giết, Phong Phi Vân không cam lòng nhưng buộc phải từ bỏ lão, nếu không sẽ gặp tai họa. Phong Phi Vân trở tay vỗ một chưởng vào bàn tay đánh lén Sau lưng, chém rách hư không lôi bóng đen ra.

Tà Hoàng cười gằn:

- Khục khục, thằng nhãi Phong Phi Vân, ngươi suýt có thể giết ta nhưng bây giờ người chết là ngươi!

Tà Hoàng lấy lại sức, tà quang vận chuyển một vòng, vết thương liên tục khép lại, xương gãy liền lại.

Phong Phi Vân đang đánh nhau với bóng đen, nếu không tại bóng đen đánh lén thì hắn đã trấn áp Tà Hoàng đến chết.

- Phong Mặc!

Phong Phi Vân cảm ứng hơi thở Diêm Vương từ người bóng đen, suy đoán đối phương rất có thể là Phong Mặc. Phong Phi Vân tấn công càng gắt, chân đạp luân hồi tật tốc xé một góc khói đen bao quanh người đối thủ.
Bình Luận (0)
Comment