Linh Chu

Chương 134

Phong Phi Vân đột nhiên ngẩng đầu lên, nghe được ý muốn rời đi trong câu nói của Lưu quản gia.

- Ta hiển nhiên cũng cần phải đi, sở đi tới đây gặp cậu một lần cuối cũng là có một vài thứ muốn dặn dò ngươi.

Trong lòng Lưu quản gia cũng có chút không muốn, dù sao thì hắn cũng là người nhìn Phong Phi Vân lớn lên, cũng xem hắn như đứa cháu trai ruột thịt của mình vậy.

Lão nhân lại rót thêm một chén trà nóng đưa cho Phong Phi Vân, từ từ nói:

- Mẫu thân của cậu lúc còn sống từng để lại một món thánh y, Cưu cửu quái bào, vốn là định để lại di vật cho cậu, nhưng mà lại bị đứa nghịch tử Phong Tùy Vũ kia đánh cắp. Lão gia sau khi biết được chuyện này thì liền biết được sẽ xảy ra đại sự, vì vậy đặc biệt phái ta tới đây đánh chết Phong Tùy Vũ, đoạt lại Cưu cửu quái bào, không ngờ tới vẫn là đã muộn một bước.

- Phong Tùy Vũ đã chết ở trong tay của con rồi.

Phong Phi Vân lại nói:

- Mẫu thân con thật đã chết rồi sao? Mẫu thân rốt cuộc có phải là yêu ma hay không?

Phong Phi Vân thật ra đối với yêu ma cũng không có thành kiến, dù sao đời trước hắn cũng chính là một đời đại yêu, cho dù mẫu thân hắn thực sự là yêu tộc một phương, hắn cũng chẳng may may quan tâm, hắn chỉ quan tâm mẫu thân hắn còn sống hay không.

Luu quản gia chính là theo mẫu thân hắn cùng xuất giá rồi lại làm lão quản gia, khẳng định là đối với nguồn gốc của mẫu thân hiểu rất rõ ràng.

Đôi mắt già nua của Lưu quản gia nhìn về phương xa, tựa như đang suy tư điều gì, một lát sau mới nói:

- Mẫu phân người là nhân vật bực nào chứ, đã sớm trải qua bốn đại kiếp, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ.

- Tứ đại kiếp!

Phong Phi Vân chấn động trong lòng cực lớn.

Lưu quản gia cho rằng tuổi Phong Phi Vân còn quá nhỏ, căn bản không biết cái gì gọi là tứ đại kiếp, nhưng lại không biết kiến thức của Phong Phi Vân cực kỳ rộng lớn, vừa nghe đến tứ đại kiếp thì trong nháy mắt cũng đã bị khiếp sợ.

Đây thực sự không phải là đại nhân vật tầm thường, trong lòng Phong Phi Vân sôi trào lên, giống như bị thần lôi bổ vào trên đỉnh đầu, nhân vật cấp bậc tứ đại kiếp, cho dù là hắn ở kiếp trước cũng biết được mấy người như vậy nhưng cũng chưa bao giờ gặp mặt.

- Mẫu thân người bây giờ rốt cuộc ở nơi nào? Người rốt cuộc là ai?

Phong Phi Vân liền vội hỏi.

- Những thứ này bây giờ còn chưa thể nói cho người biết, bây giờ chuyện cần làm đầu tiên của người chính là đem món Cưu cửu quái bào lấy lại, đồ vật kia vốn là thứ thuộc về người.

Lưu quản gia nói thành khẩn:

- Trong thân thể của người chảy xuôi một nửa huyết dịch loài người, một nửa huyết dịch yêu ma, ở trên đường tu luyện sau này sẽ có một lần gặp đại kiếp, chỉ có Cưu Cửu quái bào mới có thể giúp người trải qua được một kiếp khó khăn này.

Phong Phi Vân nói:

- Lần đại kiếp này bao giờ mới đến?

- Lúc máu yêu ma trong thân thể người thức tỉnh, lực lượng và nguy cơ sẽ cùng nhau gia tăng ở trên người của người, nếu không phải có thể trấn áp được mối nguy cơ kia, người sẽ chết thảm ở trên con đường tu đạo, biến thành một tử thi mục nát.

Lưu quản gia hiển nhiên là còn có chuyện quan trọng muốn làm, sau khi thông báo mấy thứ này, cũng đã rời khỏi quán trà, sau đó biến mất ở trong màn mưa.

- Phi Vân, con đường sau này ở dưới chân của người, đi như thế nào, đây cũng là do một ý niệm của người ...

Lưu quản gia đi xa hoàn toàn, thanh âm càng lúc càng trở nên mờ ảo, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất.

Phong Phi Vân ngồi trở trong phòng của quán trà, suy nghĩ trong lòng phức tạp, mẫu thân rốt cuộc là ai, vậy mà lại vượt qua được tứ đại kiếp?

Người tại sao lại để lại Cưu cửu quái bào, chẳng lẽ người đã sớm dự liệu được tương lai hắn tất có một kiếp, đang lúc trên đường sinh tửm nhưng mà người biết lại có một đại kiếp như vậy, tại sao người lại phải bất chấp rời đi, biến mất ở trong thiên địa?

Cưu cửu quái bào, yêu ma chiến y!

Làm sao mới có thể từ trong tay lão tổ của Phong gia đoạt lại được, xem ra chỉ có thể nỗ lực tu luyện, ngoại trừ thực lực tuyệt đối thì không có bất cứ biện pháp nào khác.

Gió rét gào rít, sấm chớp, trận mưa càng lúc càng lớn!

- Hoang sơn dã lĩnh, một mình uống trà, ngươi lại quá nhàn rỗi rồi.

Ngoài cửa đi tới một người tuyệt sắc giai nhân, tay ôm đàn tỳ bà che nửa mặt. Không phải là Đông Phương Kính Nguyệt thì là ai.

Nàng mặc bạch y la sam đi ở trong màn mưa nhưng lại không bị thấm ướt, chiếc khăn che mặt màu trắng trên mặt có thêu con tiểu hồ điệp màu xanh nhạt, trông rất là sinh động, giống như đang bay lượn trong màn mưa vậy.

Nàng đã đi vào rồi, trên người rõ mang theo một mùi thơm tao nhã thanh mát, đôi mắt đang ngậm cười nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, giống như là muốn câu dẫn Phong Phi Vân vậy.

Ánh mắt của nàng hiển nhiên có thể hốt hồn được, đừng nói là ánh mắt của nàng, cho dù chỉ là một ngón tay bạch ngọc của nàng thì đã có thể dễ dàng hút hồn những nam nhân khác rồi, nhưng mà nàng lại không có hút hồn được Phong Phi Vân.

- Ở nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng có thể gặp được ngươi, ta cũng không biết nên nói là chúng ta có duyên hay là nên nói ta rất là xúi quẩy nữa.

Những người khác nếu như ở dưới điều kiện ngày lành tháng tốt thế này mà vô tình gặp được tuyệt sắc giai nhân, dĩ nhiên là sẽ mừng ngỡ ra mặt, nhưng mà Phong Phi Vân thì lại không ngừng than vãn, thậm chí thiếu chút nữa đã trực tiếp đánh vỡ cửa sổ mà bỏ chạy.

- Một mình trong quán nghe mưa gió, có phần rất là thê lương! Phong công tử, có thể nguyện ý nghe thiếp khảy một bản "Vũ trung miên" không?

Đông Phương Kính Nguyệt ngồi ở bên cạnh song cửa sổ cổ kính, dùng cành trúc đem cửa sổ chống lên, chỉ thấy ngoài cửa sổ là màu cỏ tươi xanh biếc đang chập chờn trong mưa gió, hạt mưa rơi vào trên giấy trên khung cửa sổ tạo ra một giọt mưa bụi.

Bạch y cùng với đàn tỳ bà màu đỏ, ngồi một mình bên cạnh song cửa sổ.

nàng lúc này giống như một bức họa, Phong Phi Vân đã nhìn ngây dại, ánh mắt nhìn thẳng, giống như lại đem nàng xem như là Thủy Nguyệt Đình, đó cũng là lần đầu tiên gặp mặt Thủy Nguyệt Đình.

Khi đó cũng là giai nhân như tranh vẽ, khiến cho người ra say đắm trong mộng cảnh.
Bình Luận (0)
Comment