Linh Chu

Chương 1555

Nhân tước có thể sẽ trở thành Địa tước, Địa tước cũng có thể trở thành Thiên tước, Thiên tước cũng có thể trở thành Nhân tước, tất cả đều có một tiêu chuẩn ước định, chuẩn tắc ước định thì lại khá là rườm rà, nhất thời bán hội khó mà nói rõ được.

- Tiêu chuẩn chế định này lúc đầu kỳ thật cũng là do Thánh Đình chúa tể sợ những Cảnh chủ này cấu kết liên hợp với nhau, uy hiếp đến địa vị chúa tể của Thánh Đình, cho nên mới chế định ra phương thức như thế, chỉ có điều ngay cả vị Thánh Đình chúa tể hùng tài vĩ lược đó cũng không nghĩ đến Thánh Đình sẽ sa sút được nhanh như vậy, cuối cùng nhất khiến các vị Cảnh chủ xưng hùng, đã trở thành tình thế chư hầu cũng khởi.

Trong giọng nói của Mao Ô Quy mang theo vài phần buồn vô cớ, còn có một chút tiếc hận.

Phong Phi Vân xem như đã đại khái hiểu rõ tầm quan trọng của "Tước phủ ước định", bất quá còn một điều khiến hắn hết sức tò mò, cười nói:

- Lão mao, sao ngươi lại hiểu rõ những chuyện này như vậy?

Mao Ô Quy không chịu nói lời nói thật, lại bắt đầu khoác lác, nói:

- Nói nhảm, lão phu trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, trước biết ngàn vạn năm, sau biết mười vạn năm, những tên gọi là trí sư hiện giờ trong mắt ta chỉ là thứ cặn bã, bọn hắn nhiều nhất chỉ có thể đấu với cháu ta một trận thôi.

- Ngươi có cháu trai sao?

Phong Phi Vân kinh ngạc.

- Mao Lão Thực ah.

Mao Ô Quy nói.

Đổ mồ hôi, sao lại quên mất tên này chứ.

Bất quá nói đến Mao Lão Thực, cũng không biết nó hiện giờ bị nữ ma đại nhân đuổi đến nơi nào rồi nữa.

Không bao lâu, Lưu Tô Hồng và Lưu Tô Tử liền từ bên trong Tề Thiên cung đi ra, ngay sau đó những lão nhân kia cũng đều nhao nhao từ trong Tề Thiên cung đi ra, vẫn đang thấp giọng trò chuyện với nhau, ánh mắt rất nhiều người đều nhìn chằm chằm về phía Phong Phi Vân.

- Xem ra lần này có kết quả rồi.

Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như thế.

- Hừ, tiểu tử, nếu ngươi muốn giữ mạng, tốt nhất là nên lưu cho mình nhiều át chủ bài chút đi, ngân ngân.

Lục tổ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, trong ánh mắt kia mang theo vài phần thâm ý.

Đầy trời đều là cường giả thế hệ trước, phía dưới nhưng tu sĩ của Cảnh Chủ Phủ kia cung đã sớm quỳ đầy đất.

Phong Phi Vân lại không quỳ, dù sao hắn cũng không phải người Cảnh Chủ Phủ, chỉ là trong lòng có chút kinh ngạc, lão gia hỏa Lục tổ này lúc trước còn gọi ra Kim Ô Bảo Luân đến trấn áp ta, sao giờ lại đột nhiên quan tâm đến tánh mạng của ta chứ.

Loại lời này cũng không giống như là hắn nói ra a.

Phong Phi Vân chắp tay cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Đa tạ Lục tổ quan tâm, vãn bối tự nhiên muốn sống rồi.

Lưu Tô Tử đứng ngay bên người Lục tổ, trong đôi mắt mang theo thần sắc phức tạp, âm thầm truyền âm nói:

- Ngươi chỉ cần không giao Đại Khôi Lỗi Thuật và kỳ bảo tại Cửu Uyên Tiên Thành kia cho Lưu Tô Hồng bọn hắn, thì bọn hắn tạm thời cũng không động tới ngươi, nhưng nếu ngươi giao ra, vậy thì nhất định phải chết.

Phong Phi Vân bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch nguyên nhân Lục tổ nói như vậy.

Át chủ bài mà hắn chỉ có lẽ chính là Đại Khôi Lỗi Thuật và kiện kỳ bảo kia, chỉ cần Phong Phi Vân không giao ra hai thứ này, thì sẽ có được địa vị và quyền nói chuyện nhất, cái này giống như như là hai tấm phù bảo vệ tánh mạng vậy.

Nguyên nhân Lục tổ làm như vậy tự nhiên là không hi vọng bên phía nhất mạch Lưu Tô Hồng phát triển an toàn, có lẽ còn có nguyên nhân khác trong đó nữa.

Tuy rằng Phong Phi Vân không biết bọn hắn tại Tề Thiên cung bên trong đều đàm luận một mấy thứ gì đó, nhưng là có thể khẳng định hai phe mọi người thỏa hiệp rồi, bằng không thì hiện giờ không thể nào là như vậy một bức hài hòa bộ dáng.

Nói cách khác Phong Phi Vân tạm thời an toàn, muốn động hắn thì sẽ bị chế ước ngay.

- Lão Lục, Phi Vân chính là một hài tử tôt, ngươi cũng không nên dọa sợ hắn, hôn sự giữa hắn và Hồng nhi hai ngày nữa sẽ định ra, sau khi từ Thánh Đình quay lại sẽ thành hôn, đến lúc đó Phi Vân chính là con rể của Cảnh Chủ Phủ chúng ta rồi.

Tứ tổ mỉm cười mà nói.

Lục tổ cười nói:

- Vậy cũng không nhất định, lần đi Thánh Đình này chuyện gì cũng có thể xảy ra, có một số việc không phải lão Tứ ngươi nói là được, Tử nhi, chúng ta đi.

Tu sĩ nhất hệ Lục tổ đều lạnh lùng cười cười, sau đó phất tay áo rời đi.

- Lão Lục, ngươi đi tốt ah, ta chờ ngươi ra chiêu, cạc cạc.

Tứ tổ vê râu mà cười.

Những lão hồ ly này so chiêu, quả nhiên một người tinh hơn một người.

Trong lòng Phong Phi Vân lại sinh ra một ít nghi vấn, tựa hồ tất cả không hề đơn giản như mặt ngoài, còn cất dấu một ít những thứ khác, Thánh Đình lại là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ta cũng sẽ đi Thánh Đình sao?

Những nghi hoặc này cũng không dừng lại trong lòng Phong Phi Vân, vào lúc ban đêm Lưu Tô Hồng liền nói tình hình thực tế cho hắn biết.

Nàng mặc lấy một bộ áo tơ hoa đào sắc, da thịt dưới ánh đèn lộ ra thập phần tinh tế tỉ mỉ, giống như ngọc vậy, tinh mâu nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân an vị ở đối diện với của nàng, trong tay bưng lấy một cuốn cổ giản, đúng là hồ sơ lịch sử của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, thích ý đọc lấy, bên cạnh có một chiếc linh đăng.

Lưu Tô Hồng nói:

- Tước phủ ước định lần này tuy rằng bên ngoài chính là pháp chỉ của Thánh Đình chúa tể nhưng kỳ thật chính là Thần Thiên Tước Phủ ở sau lưng điều khiển, Cảnh chủ đại nhân khá là xem trọng việc này, quyết định lần này cần khiến Diệp Hồng Cảnh trở thành Đại tước cảnh.

- Ah, Thần Thiên Tước, một trong Tam đại thiên tước, hôm nay càng là Thiên tước cường đại nhất, có được thực lực hiệp thiên tử để lệnh chư hầu, lợi hại, lợi hại.

Ngón tay Phong Phi Vân chỉ chỉ một hàng chữ trên hồ sơ, trên đó ghi chép đúng là một ít tin tức về Thần Thiên Tước Phủ, giờ phút này hắn nở nụ cười.

Lưu Tô Hồng tiếp tục nói:

- Lúc này đây ta vf Lưu Tô Tử đều phải đến Thánh Đình, kết quả của người thừa kế Cảnh chủ sẽ định ra sau chuyện này, thời gian xuất phát định trong một tháng về sau.

- Tây Nam thập nhị quận cũng chỉ là Nhân tước cảnh, cũng đã cường thịnh như thế, thật không biết những Địa tước cảnh và Thiên tước cảnh kia còn cường thịnh đến mức nào nữa.

Phong Phi Vân chỉ nhìn chằm chằm vào hồ sơ trong tay, vui vẻ trên mặt rất đậm.

Lưu Tô Hồng chớp chớp đôi mắt dễ thương, có chút tức giận, nói:

- Trước khi tiến đến Thánh Đình, hôn sự của chúng ta sẽ được định ra.

BA~.

Phong Phi Vân khép hồ sơ trong tay lại, ánh mắt trở nên rất nghiêm túc, nói:

- Đầu tiên, ta đã đính hôn với nữ tử khác, tiếp theo, ngươi không phải có một vị hôn phu sao, là Bát thiếu gia kia đấy.

Chợt, hắn lại cười cười, nói:

- Đại quận chúa, nếu ngươi muốn Đại Khôi Lỗi Thuật, ta có thể cho ngươi, coi như là đền bù tổn thất đối với ngươi, đương nhiên, cái này cũng không đại biểu, ta thừa nhận chuyện kia là ta làm sai, chỉ là hi vọng ngươi không nên nói chuyện hôn sự với ta, ta thật sự đã đính hôn rồi, sẽ không ở rể tại Lưu Ly gia tộc, trèo cao không nổi đâu.
Bình Luận (0)
Comment