Linh Chu

Chương 1596

Từ đó về sau Phong Phi Vân liền rất ít khi uống rượu.

Khi Phong Phi Vân tỉnh rượu thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, rượu kia không phải là nặng bình thường, lấy tu vi hiện tại của Phong Phi Vân cũng không ngăn được, rất có thể chính là Vũ Hóa thần nhưỡng trong truyền thuyết, Vũ Hóa hiền giả uống xong cũng muốn say.

Phong Phi Vân ngồi ậy, phát hiện mình đang nằm ở trên giường của một nữ tử, lụa màu hồng, giường bằng nha mộc, cây cột bằng linh thạch, trong phòng đều tràn ngập mùi thơm nữ tử nhàn nhạt.

- Đây là mùi thơm của Lưu Tô Hồng, ta thế nhưng đã trở lại Trú Thiên phủ.

Phong Phi Vân vuốt vuốt cái trán, căn bản không nhớ nổi tối hôm qua mình trở về như thế nào, chỉ nhớ rõ cùng một vị mỹ nhân chè chén thật vui.

Mễ Nhi bưng một chậu nước nóng đẩy cửa đi vào, trên đầu cột thành hai vúi tóc, ôn ôn uyển uyển, thanh thuần xinh đẹp, vui vẻ nói:

- Cô gia, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi.

Thiếu nữ này tên là Mễ Nhi, chính là thị nữ của Lưu Tô Hồng, có chút xinh đẹp, môi hồng răng trắng, băng lên nước nóng giúp Phong Phi Vân rửa mặt.

- Đại quận chủ đâu rồi, ngày hôm qua người nào đưa ta về?

Mễ Nhi cau mày lại, giống như là hai con sâu, vẻ mặt có chút cổ quái, thấp giọng mà nói:

- Cô gia chính là được một cô nương vô cùng xinh đẹp đưa về, nàng ôm ngọc tỳ bà, lụa trắng che mặt, như tiên nữ hạ phàm, rất nhiều tu sĩ cũng nhìn ngây người, nói nàng chính là vợ bé mà ngươi nuôi dưỡng bên ngoài, Đại quận chúa... Khụ khụ... Nàng là người nào a.

Phong Phi Vân khẽ suy tư, sau đó hai mắt nhắm lại, lẩm bẩm tự nói:

- Là nàng, lại là nàng đưa ta trở về!

- Nữ tử xinh đẹp kia đưa ta trở về hiện giờ đang ở đâu, dẫn ta đi gặp nàng.

Phong Phi Vân nói.

- Đại quận chúa đã đem nàng mời đi uống trà rồi.

Mễ Nhi liên tục do dự, sau đó nhỏ giọng nói.

- Uống trà...

Sau khi nàng nói xong, Phong Phi Vân đã biến mất ở trong phòng.

Lưu Tô Hồng tuyệt đối là một nữ tử lòng dạ độc ác, không chỉ là nghiêm nghị đối với người khác, đối với mình như cũ cũng là nghiêm nghị.

Ở trong mắt của nàng, một nữ nhân chỉ có thể có một người đàn ông, cũng như vậy, một người đàn ông cũng chỉ có thể có một nữ nhân.

Mà hiện tại Phong Phi Vân suốt đêm không về, sáng ngày thứ hai lại được một nữ tử cực kỳ xinh đẹp mang về, mà không cách nào dễ dàng tha thứ nhất chính là nữ tử này so sánh với nàng còn phải đẹp hơn, tự nhiên làm cho nàng cảm thấy phẫn uất.

Nhưng mà thảm kịch cũng không phát sinh, Phong Phi Vân ở trên đường liền gặp được Đông Phương Kính Nguyệt thản nhiên đi tới, mặc một bộ bạch y, thanh thuần ôn nhu, làn da như băng cơ, cốt như ngọt, giống như là một vị tiên tử giáng xuống thế gian.

Nàng ôm hồng ngọc tỳ bà, lụa trắng che mặt, mỹ mâu lấp lánh, lông mi cong dài, đi ở trên hành lang, trong song mâu như có sóng nước, nhìn Phong Phi Vân đi tới trước mặt chợt dừng bước, liền đứng ở trong hàn phong nhìn chằm chằm vào hắn.

Phi tuyết mịt mờ, hàn phong phần phật.

Trong gió mang theo tuyết, theo gió nhẹ nhàng thổi qua có bông tuyết dính lên mái tóc của nàng, có bông tuyết rơi lên trên giày của nàng, nàng tựa như một gốc kiều hoa ở trong gió lạnh.

Dung nhan tuyệt thế được lụa trắng che đi, nhưng mà lại không che được đôi mắt của nàng, tựa như hai khỏa trân châu đen nhánh ở trong ngày đông vẫn xinh đẹp như cũ.

Phong Phi Vân nhìn vào nàng thật lâu, đột nhiên cảm giác lại không biết nên nói cái gì cho phải, phát hiện mình vẫn là hết sức quan tâm đến nàng, thậm chí ngay cả hắn cũng không rõ ràng rốt cuộc mình quan tâm chính là Đông Phương Kính Nguyệt hay là Thủy nguyệt Đình.

- Nàng... Không làm khó dễ ngươi sao?

Phong Phi Vân nói.

Đông Phương Kính Nguyệt tựa như một gốc băng liên trong tuyết, không chạm vào nhân gian khói lửa, nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói:

- Nàng... Nàng rất tốt, mời ta uống trà.

- Uống trà gì, độc trà?

Phong Phi Vân nói.

- Độc trà cũng là trà!

Đông Phương Kính Nguyệt nói.

- Vậy ngươi uống?

Phong Phi Vân nắm bàn tay thật chặt, cảm thấy Lưu Tô Hồng làm việc có chút quá đáng.

Đông Phương Kính Nguyệt dừng một chút, nói:

- Uống!

- Tại sao?

Nàng nhẹ nhàng cắn đôi môi thanh thuần, nói:

- Bởi vì nàng là vị hôn thê của ngươi, lại càng là Đại quận chúa của Diệp Hồng cảnh, mà ta... Cái gì cũng không có, chỉ là một nữ hài tử từ địa phương nhỏ đến.

- Quan hệ gì tới ngươi, quan hệ gì tới ngươi, nàng mời ngươi uống trà ngươi liền uống, ngươi bị ngốc sao, nàng muốn ngươi đi chết thì ngươi có đi hay không?

- Đó cũng là chuyện không có biện pháp, nàng mạnh hơn so với ta, có thế lực hơn so với ta, cũng không có ai giúp ta, nàng muốn ta chết, ta cũng chỉ có thể đi tìm chết, ta còn có lựa chọn nào khác sao, thật ra là không có...

- Ngươi là Đông Phương Kính Nguyệt sao?

Phong Phi Vân lạnh lùng nói.

Nàng thản nhiên nói:

- Là ta!

Đông Phương Kính Nguyệt ngu ngốc như ngươi sao, Đông Phương Kính Nguyệt mềm yếu giống như ngươi sao?

Nàng khẽ giương mắt lên, nói:

- Trước kia cũng không ngu ngốc, trước kia cũng không mềm yếu, cho đến có một ngày ta phát hiện mình đã không phải là đối thủ của ngươi, khi đó ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, ta thật ra rất ngu ngốc, thật ra thì ta cũng rất mềm yếu.

- Ngươi... Ngươi không có thuốc nào cứu được nữa rồi.

- Đúng vậy, vốn chính là như vậy!

Trong lòng bàn tay của Phong Phi Vân ngưng tụ ra một cỗ Kim Tàm Phật lực đặt ở trên cổ tay mảnh khảnh của nàng, đem kim Tàm phật khí độ vào trong thân thể nàng, thân thể của nàng chợt liền bị kim sắc Phật mang bao phủ, tựa như biến thành một kim sắc phật tượng.

Nàng xinh đẹp động lòng người, thanh mỹ tuyệt sắc, một đôi mỹ mâu liền cứ bình tĩnh như vậy nhìn chằm chằm vào sắc mặt khẩn trương của Phong Phi Vân, trong lòng không khỏi cao hứng.

Nhưng mà rất nhanh Phong Phi Vân liền thu tay về, nói:

- Ngươi không bị trúng độc!

- Tự nhiên là không trúng độc, ai nói uống xong độc trà nhất định sẽ trúng độc!

Mỹ mâu của Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ nhàng nháy một cái.

- Đây không phải là tác phong của Lưu Tô Hồng, nếu như nàng đã hạ độc vào trong trà, liền tuyệt đối là độc dược tất sát.

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi cũng muốn ta chết?

Đông Phương Kính Nguyệt chậm rãi cúi đầu, ôn nhu mà nói.

- Tự nhiên là không phải.

Phong Phi Vân ngừng một chút nói.

- Đúng đấy, đúng dấy, Phong đại phôi đản liền muốn hành hạ Tiểu Nguyệt nhi, vị hôn thê đổi từng người lại từng người, ước gì thấy Tiểu Nguyệt nhi chết, khóc đều khóc chết rồi.

Vân Cáp đứng ở trên đầu, không ngừng nói, giống như là một con anh vũ toàn thân hỏa diễm.

Phong Phi Vân đối với con chim ngu ngốc này bất mãn đã lâu rồi, nói:

- Lão Mao, đi nướng nó cho ta!

Mao Ô Quy từ trong túi áo của Phong Phi Vân bò ra, đứng thẳng lên, hai chân ở trên mặt đất, hướng Vân Cáp nhào tới, hét lớn:

- Con chim ngu ngốc, đem mạng đến đây!

- Má ơi, Ô Quy thành tinh rồi, yêu quái a, cứu mạng a!

Vân Cáp kêu lên như gặp quỷ, không ngừng vỗ cánh.

- Con chim ngu ngốc, hôm nay lão phu không đóng băng rớt hai cái răng cửa của ngươi, ta liền không mang họ Mao.
Bình Luận (0)
Comment