Linh Chu

Chương 164

Tay không bẻ đầu lâu Cự Kình xuống, bóp nát thành bột máu. Quả thực nàng chính là ma quỷ, ma quỷ giết người không chớp mắt.

Phong Phi Vân vừa mới chạy ra khỏi Thần Miếu, liền nghe được phía sau truyền đến một tiếng "bụp". Đến khoảnh khắc khi hắn quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy cái đầu lâu của vị Cự Kình kia bị nàng bóp vỡ.

Toàn thân hắn đều bỗng rùng mình một cái. Vừa rồi nếu không phải hắn hô lên tên của nàng, tranh thủ một tia sức sống, thì chỉ sợ cái đầu bị bóp vỡ sẽ là của chính mình. Nữ Ma khát máu tuyệt đối đã không phải là Tiêu Nặc Lan, cũng không phải hồng nhan giai nhân mà vị trụ trì Thương Sinh Tự si tình không quên.

Hiện ở trong lòng nàng chỉ có oán giận, chỉ có sát khí!

Người đã chết, cũng thật sự đã chết, coi như có sống lại thì cũng không đã không còn là người kia của quá khứ.

Phong Phi Vân là như thế, Tiêu Nặc Lan cũng là như thế!

- Rầm!

Bức tường đất của Thần Miếu bị hất sụp đổ. Một cái xác ướp tăng nhân cổ đi ra từ trong đống đất đá. Phật bào trên người đã hư thối hơn phân nửa, làn da trên người trở nên nám đen, có chỗ càng thối rữa hơn đến nỗi chỉ còn đầu khớp xương. Một đôi mắt trống rỗng không hề chớp mắt nhìn chăm chú Phong Phi Vân, sau đó bắt đầu lao tới.

Vào một khắc Tiêu Nặc Lan thức tỉnh kia, trận pháp trong Thần Miếu cũng đã bị phá hư. Cho dù là Tửu Nhục hòa thượng cũng không cách nào lại trấn áp những xác ướp tăng nhân cổ này nữa. Bọn họ đã có khả năng lao ra khỏi cấm chế của Thần Miếu.

Cho nên xác ướp tăng nhân cổ đều đã bắt đầu nổi cơn điên cuồng. Có cái đạp vỡ đền đài, có đạp vỡ tượng Phật, có cái trực tiếp vọt ra từ trong Thần Miếu, bắt đầu khởi xướng công kích đối với những tu tiên giả này.

- A! Sư huynh...

- Đây là cái quái quỷ gì vậy?

...

Hơn một ngàn xác ướp tăng nhân cổ, mọi người đều có sát khí nồng đậm, thân mặc phật y rách nát mà đánh giết tứ phương.

Một người đệ tử trẻ tuổi của Phong gia bị xác ướp cổ moi gan móc ruột, cuối cùng bị phân thây mà chết. Chết trong tình trạng cực thảm, trơ mắt nhìn thân thể mình máu chảy đầm đìa, ruột gan bị xác ướp cổ ăn sống nuốt tươi.

Một vị Tiểu sư muội tiên môn bị xác ướp cổ gặm nhấm từng tảng lớn da thịt trên mặt, còn sống sờ sờ mà bị cắn chết. Mạch máu trên cái cổ trắng nõn bị kéo ra, thật giống như sợi dây lưng màu đỏ vẫn còn chảy huyết rần rật.

- Cái này... Thật sự bị cái miệng hòa thượng quạ đen kia nói trúng rồi. Chỉ sợ không lâu sau, cả phủ Nam Thái thật sự phải bị máu chảy thành sông, núi thây biển máu!

Phong Phi Vân nện một quyền đánh bay xác ướp tăng nhân cổ mới xông lên bắn đi ra ngoài. Một quyền này của hắn không thể nói là không mạnh mẽ, thế nhưng mà cũng vẻn vẹn chỉ là đánh bay nó đi mà cũng thể đánh nát nó được.

Những xác ướp tăng nhân cổ này đều đã là thi biến xảy ra lần thứ hai. Cho nên đã thành xác chết Kim Cương Bất Hoại, thủy hỏa bất xâm. Cho dù là tu tiên giả cảnh giới Thần Cơ thì đều sẽ bị bọn chúng xé sống thành hai nửa.

Nếu như vẻn vẹn chỉ là một vị đại ma đầu Tiêu Nặc Lan này xuất thế thì có lẽ sẽ chết rất nhiều người, nhưng mà lại vẫn còn không đến mức gây thành đại họa ngập trời. Thế nhưng mà hơn một ngàn cỗ xác ướp tăng nhân cổ vọt ra, thì đó quả thực chính là một cơn tai họa thật lớn, nơi nào chúng đi qua tuyệt đối sẽ thây phơi ngàn dặm.

- Tai nạn giáng xuống cả phủ Nam Thái !

Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn đứng ở trên lưng Tổ Phong Thú, lưng đeo Toái Không Kiếm mà nhìn từng đạo thi vân phía dưới. Lúc này đã có khả năng đoán trước sẽ không lâu, chỉ trong vòng mấy tháng thì trong phủ Nam Thái sẽ phát sinh biến đổi lớn động trời.Rất nhiều thế lực lớn có thể đều sẽ bị tiêu diệt.

Kính Hoàn Sơn ở cách thành Tử Tiêu Phủ cũng không xa, cho nên đứng mũi chịu sào trận tai nạn này chính là thành Tử Tiêu Phủ, nó sẽ gặp tai ương đầu tiên. Không biết bao nhiêu tu tiên giả sẽ chết ở trong một trận này.

Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn tận mắt thấy một vị Cự Kình ngã xuống, tử thi giờ phút này đều vẫn còn nằm ở bên trên Hoàng Nê Cổ Tỉnh, đã bị khí lạnh làm đông lạnh thành vụn băng.

- Ách!

Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn đột nhiên cảm giác được cổ mình phát lạnh. Lão chỉ thấy nữ ma đầu đứng ở bên bờ Hoàng Nê Cổ Tỉnh kia lại đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào cổ của mình. Ánh mắt của nàng là đáng sợ như vậy, khiến cho cổ của lão phảng phất kết thành khối băng.

- Chạy mau!

Trong lòng tổ sư Đại Diễn Tiên Môn chỉ có một ý niệm như vậy. Lão đánh một chưởng mãnh liệt vào trên lưng Tổ Phong Thú, muốn khống chế Cổ Thú để thoát khỏi xứ sở Kính Hoàn Sơn.

- Ngao!

Nhưng mà Tổ Phong Thú không chỉ có không có bay đi, ngược lại rên rỉ một tiếng. Nó đã bị một đạo quầng sáng sát khí xuyên thủng cả đầu, bắn ra một vòi máu thật lớn, thân thể cao lớn rơi xuống về hướng mặt đất.

Tổ sư Đại Diễn Tiên Môn trong lòng càng hoảng. Từ lúc nổi danh tới nay, lão chưa từng có hoảng hốt như vậy, thật giống như phía sau có một con quỉ áo trắng hung ác đang truy đuổi theo lão. Con quỉ tay cầm xích sắt, muốn lấy tánh mạng của lão.

Nhưng cuối cùng lão vẫn không chạy trốn, bước chân đột nhiên ngừng lại mà kinh ngạc nhìn về phía trước. Tiêu Nặc Lan đang đứng ở nơi đó, một đôi mắt nhung đỏ ngầu bắn ra hai đạo huyết mang, cứ như vậy mà xuyên thủng lồng ngực của lão, làm bắn ra hai vòi màu.

Một đời Cự Kình, không ngờ ngay cả lực lượng để phản kích mà cũng không có!

Một vị Nữ Ma, thân hình một ngàn tám trăm năm cũng không mục nát, linh hồn sau một ngàn tám trăm năm lại hồi phục.

Nghịch chuyển sinh tử tất nhiên là đại thần thông động trời, nhưng mà tỷ lệ thành công lại cực kì thấp, một phần trăm cũng không đến.Thế nhưng nàng lại thành công, hấp thu mấy trăm giọt Linh Tuyền, nuốt chửng một phần ba linh mạch, mà ngay cả lực lượng từ ánh sao và ánh trăng đều bị nàng thu nạp.

- Thế này rốt cuộc là dạng tồn tại gì?

Có người cảm giác toàn thân rét run, quả thực cảm giác như lâm vào cảnh trời sập.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, ở đây có rất ít người biết tên huý của nàng, rất nhiều người đều theo bản năng trong lòng mà gọi nàng là "Nữ Ma". Đây không phải xưng hô đối với ma đầu bình thường, mà là ma quỉ đích thực.Là dạng tồn tại có thể cưỡng lại được với thần linh, có thể khiến cho thiên địa vạn vật phải run rẩy theo.

Nữ Ma cũng mặc một kiện phật y, cũng không biết phật y này đây làm dệt từ chất liệu gì. Vậy mà hơn một ngàn năm cũng không tổn hại, ngược lại mang theo một cỗ linh tính đặc hữu.Trên bề mặt nó có thêu một gốc Phật Liên ( sen phật) xanh biếc, đẹp đến động lòng người. Liền giống như bông sen đang nở rộ trong ao Linh Trì, trên lá sen vẫn còn đọng lại giọt sương đang lăn lăn.

Hai mai trên búi tóc của nàng không hề rối bời, nàng dùng một cây trâm ngọc cổ để giữ mái tóc. Mỗi một sợi tóc xanh đều tràn ngập sức sống, chúng tản mát ra những ánh ngọc rực rỡ, có cái rơi ở trên cần cổ ngọc trắng nõn, có cái tản ra rồi ánh lên ở trên khuyên tai tròn trịa.
Bình Luận (0)
Comment