Linh Chu

Chương 167

Một đạo chưởng ấn này của lão tổ Phong gia đã lại đánh hắn vào trong Thần Miếu. Hắn dựa lưng vào trên thành Hoàng Nê Cổ Tỉnh, toàn thân càng ngày càng vô lực, càng ngày càng lạnh như băng. Hắn cũng không biết là bởi vì lực lượng Cổ Tu Đan sắp sửa cạn kiệt, hay là bởi vì bản thân Hoàng Nê Cổ Tỉnh mà liền cảm giác lạnh giá thấu xương.

Một cái giếng phong cách cổ xưa, thai nghén ra tuyệt thế Nữ Ma. Ở trong Cổ Tỉnh sương mù mịt mờ uốn lượn, che dấu ý định giết người vô tận. Vẻn vẹn chỉ là liếc mắt nhìn một lần, đã đủ để cho từ trong đôi mắt người ta chảy ra huyết dịch.

Chân Phong Phi Vân dẫm nát một khối tử thi không đầu, tử thi này cũng sớm đã bị khí lạnh như băng của Hoàng Nê Cổ Tỉnh làm đông lạnh vỡ vụn, cực kì thê thảm không nỡ nhìn.

Cái này là thi thể của một vị Cự Kình. Cho dù lão trước đây vẻ vang vô tận như thế nào, xưng vương xưng bá ra sao. Nhưng mà sau khi đã chết thì cũng không còn gì, biến thành một cục băng rác rưởi.

- Chẳng lẽ hôm nay ta cũng phải bỏ mạng chỗ này, so với hắn thì kết quả giống nhau như đúc?

Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không cam lòng.

Lại có mấy tiếng xé gió vang lên, không chỉ có tu tiên giả Phong gia, các thế lực lớn khác cũng có cao thủ vây quanh lại đây. Có người muốn lấy Yêu Ma Chi Huyết trong thân thể Phong Phi Vân như một Yêu Ma Chi Tử, mà có người chỉ là muốn giết chết Phong Phi Vân, do đó được nổi danh.

Phong Phi Vân chính là Yêu Ma Chi Tử trong đồn đại có thể đánh một trận cùng Cự Kình. Nhưng mà hiện tại cũng đã bị thương nặng, hơn nữa bị mọi người vây công. Chỉ cần có thể giết chết hắn, nhất định có thể vang danh khắp thiên hạ.

Trong mắt những người này nhìn Phong Phi Vân tựa như nhìn một món bảo vật, ánh mắt cuồng nhiệt, liền như phải cứ như thế mà ăn sống nuốt tươi hắn.

Trong lòng Phong Phi Vân đang cười lạnh. Một đám người trái tim để lợi ích che mờ a! Nếu mà Phong Phi Vân ta chết ở trong tay các ngươi thì đó quả thực liền rất uất ức.

- Phong gia lão nhi, từ sau hôm nay Phong Phi Vân ta cùng Phong gia không có chút xíu quan hệ. Mối thù hận hôm nay Phong Phi Vân ta nhớ kỹ với ngươi. Chỉ cần ta không chết, ngày sau nhất định sẽ đến phủ đệ Phong gia, phàm là những người hôm nay vây bắt ta, nhất định thân thể chia năm xẻ bẩy.

Phong Phi Vân khí thế không suy, thân hình đứng thẳng tắp, trên mặt hiện nên nụ cười bất mãn, không có chút nào giống như là một người sắp chịu chết.

Bất kể là nhà đại nho học thức đầy bụng, người buôn bán nhỏ, nhân tài quân tử, rất nhiều người vào lúc đối mặt tử vong đều đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, thậm chí bị dọa đến vãi cả cứt đái, cứ thế tê liệt nằm bệt ở trên mặt đất.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại nói nói cười cười mạnh mẽ, cũng không có ý sợ hãichút nào.

Một phần phong thái này khiến cho rất nhiều người ở đây đều hơi bị đổi ý, tự thẹn không bằng.

Lão tổ Phong gia khìn khịt trong mũi, căn bản không tin Phong Phi Vân có thể chạy thoát được, càng không có coi trọng uy hiếp của Phong Phi Vân. Lão có thể đi đến vị trí cao như bây giờ, có sóng to gió lớn gì mà chưa từng gặp qua. Phong Phi Vân coi như là nghịch thiên, nhưng lão xem ra chẳng qua cũng một mực là con kiến hôi, quá non.

Tay Phong Phi Vân sờ sờ trên Hoàng Nê ( đất vàng), có thể cảm giác được rõ ràng cái lạnh thấu xương trên bề mặt giếng. Đột nhiên hắn cắn răng một cái, nhảy tùm vào trong Cổ Tỉnh.

Sinh tử liền trong một ý nghĩ, giờ khắc này Phong Phi Vân đã đưa ra quyết định.

Mặc dù trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh sát khí bức người, tràn ngập khí thế làm người ta sợ hãi. Bất luận kẻ nào nhảy xuống đó đều có thể sẽ bị luyện hóa thành một đám nước mủ. Nhưng mà Phong Phi Vân biết phía dưới rất có thể chính là con đường sống duy nhất của mình.

Nếu mà Tửu Nhục hòa thượng nói không sai, như vậy phía dưới Hoàng Nê Cổ Tỉnh hẳn chính là nối thông đến một linh mạch lưu động. Nếu như thật sự là như thế, như vậy coi như là đích thực tìm được con đường sống.

Phong Phi Vân tự mình đã đánh cuộc, không có biện pháp nào khác. Hiện tại hắn càng ngày càng suy yếu, ngay cả đi một bước đi đều dị thường gian nan. Hiện tại chỉ có thể hy vọng Hoàng Nê Cổ Tỉnh thật sự nối liền đến một linh mạch dưới lòng đất. Như vậy mặc dù có thể sẽ bị lạc trong lòng đất, phiêu lưu mà chẳng có căn cứ nào, nhưng mà hắn đã không có sự lựa chọn nào khác.

- Cái gì! Hắn không muốn sống nữa, không ngờ lại nhảy vào trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh!

- Hắn đây là tự sát, không muốn chết dưới tay người của Phong gia, cho nên dứt khoát nhảy xuống giếng, kết thúc tánh mạng của mình.

Có người chạy tới thương tiếc cho Phong Phi Vân.

- Cũng được, một Yêu Ma Chi Tử có sống cũng sẽ chỉ bị người xa lánh, bị người phỉ nhổ, còn không bằng đã chết thì tốt hơn.

Một đạo hào quang trắng xóa bay tới, rơi ở bên cạnh Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

- Hắn... Hắn... Hỗn đản...

Đông Phương Kính Nguyệt áo quần trắng tinh, đứng ở bên cạnh Hoàng Nê Cổ Tỉnh mà hung hăng dậm chân, trong lòng suy nghĩ có hơi phức tạp.

Đúng là vẫn còn đến chậm một bước.

- Ai! Xem ra là cơ hội nhặt xác dã cẩu đã không còn.

Đông Phương Kính Thủy nói.

- Chạy mau, ta cảm giác được một vị Nữ Ma kia lại đã quay trở về. Nếu không chạy đi thì sẽ rước lấy họa sát sinh.

Nhị gia gia túm lấy tay Đông Phương Kính Nguyệt, tức thì kéo nàng đi, bay vào trên trời cao. Lão đi cực kì vội vàng.

Nữ Ma đi ra từ trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh, mà Yêu Ma Chi Tử lại nhảy vào Hoàng Nê Cổ Tỉnh. Chuyện này nhất định mới vẻn vẹn chỉ là một cái bắt đầu, ai có thể xác định Phong Phi Vân liền dứt khoát sẽ chết trong lòng đất?

- Rầm!

Hoàng Nê Cổ Tỉnh sụp đổ, chung quanh tự động có đất đá nổi lên chôn vùi nó. Chả mấy chốc mặt đất liền trở nên bằng phẳng, lại cũng không có Cổ Tỉnh ( giếng xưa ) gì nữa.

Hoàng Nê Cổ Tỉnh chính là do thân hình của trụ trì Thương Sinh Tự biến thành, sinh ra là vì nghịch chuyển sinh tử. Hiện nay Nữ Ma đã hồi phục, tự nhiên cũng đã hoàn thành sứ mạng, nên cùng cổ trận trong Thần Miếu kia cũng tan thành tro bụi, biến thành hạt bụi trong lịch sử.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Mà ngay cả tòa Thần Miếu cũng lại lần nữa chìm vào lòng đất, lần này đây chìm càng sâu, vĩnh viễn biến mất từ trên mặt đất xứ sở này. Những chiếc Phật tháp lún sâu đi xuống, những chiếc đền đài cũng trầm luân theo. Tất cả mọi thứ đều bị chôn vùi, đương nhiên cũng bao gồm cả Phong Phi Vân nhảy vào trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Vực sâu dưới lòng đất, một con sông dài màu xanh đang chảy lấp lánh, nó rộng độ trăm trượng, dòng nước cuồn cuộn thật giống như một mạch nước ngầm đang chảy về hướng chưa biết nào đó.

Mây mù bốc lên, ánh sáng đủ sắc màu chiếu sáng người, mang theo khí tức thần bí vô hạn. Bên trong nó linh khí đậm đặc đến dọa người, cơ hồ sắp biến thành trạng thái dịch.
Bình Luận (0)
Comment