Linh Chu

Chương 1754

Tây Môn Xuy Tiêu ra vẻ tiêu sái nói:

- Lục bình không rễ, lãng tử thiên nhai quân đừng hỏi!

Khí chất quân tử phiêu diêu toát ra từ người Tây Môn Xuy Tiêu.

Mao Ô Quy gai mắt Tây Môn Xuy Tiêu làm dáng, nói:

- Ý lão phu hỏi ngươi cũng nên về nhà đi. Bây giờ chúng ta định đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, không lẽ ngươi tính đi theo?

Mao Ô Quy rất muốn nói:

- Cút giùm đi!

Vẻ mặt Tây Môn Xuy Tiêu mừng rỡ nói:

- Ta sớm muốn đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh bái phỏng thánh thần, nhưng sợ thánh thần thấy thân phận ta thấp hèn không chịu tiếp kiến thì mất mặt. Phong huynh là quý khách được thánh thần mời, ta hy vọng có thể đi theo kiến thức Thủy Nguyệt Thiên Cảnh phồn vinh hưng thịnh.

Mắt Tây Môn Xuy Tiêu long lanh nhìn Phong Phi Vân.

Người ta đã nói trắng ra thế này Phong Phi Vân không tiện từ chối, hắn gật đầu đồng ý.

Phong Phi Vân chưa từng đi Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, hắn không biết chỗ đó như thế nào. Phong Phi Vân chỉ nghe Hiên Viên Nhất Nhất nói Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nằm ở Đại Quang Minh giới Phiêu Miểu thần triều.

Trong trí nhớ của Phong Phi Vân thì hắn từng đến Phiêu Miểu thần triều vài lần, nhưng sau khi trò chuyện với Phượng Phó, hắn nghi ngờ ký ức đó bị người bóp méo. Có lẽ Phong Phi Vân chưa từng đến Phiêu Miểu thần triều.

Nên hiểu biết của Phong Phi Vân về Phiêu Miểu thần triều chưa chắc là thật, không thể nhìn Phiêu Miểu thần triều bằng ký ức kiếp trước, đây là thế giới hoàn toàn mới lạ.

Đoàn người Phong Phi Vân bước ra khỏi cổ trận đài, đã đến Đại Quang Minh giới của Phiêu Miểu thần triều.

Phiêu Miểu thần triều có mười tám giới, Đại Quang Minh giới chỉ là một trong số đó.

Phong Phi Vân hỏi thăm, mọi người biết Thủy Nguyệt Thiên Cảnh nhưng không ai rõ nó nằm ở đâu trong Đại Quang Minh giới, không có cổ trận đài đến Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Thạch Lan đứng sau lưng Phong Phi Vân, mặc linh văn tàm ti y màu trắng, eo cột dây lưng vẽ ra vóc dáng cao kiều, xinh đẹp yếu đuối.

Thạch Lan nói:

- Lãnh thổ lớn như vậy chẳng lẽ có thể ẩn hình?

Bọn họ đang ở trong một tòa cổ thành của Đại Quang Minh giới, Thanh Minh thiên thành. Phong Phi Vân ngồi trên phi thiên ngọc điện lớn nhất thành cổ, bàn ngọc trước mặt bày món ngon linh trân hiếm hoi, có bình tích thủy nhưỡng rượu, đám thị nữ xinh đẹp hầu hạ bọn họ dùng bữa.

Dù là ở thế tục hay Tu Tiên giới, chỉ cần có tiền thì đến đâu cũng sống như vua.

Hiện giờ Phong Phi Vân là người có tiền, giàu nứt đố đổ vách.

Đồ ăn trên bàn toàn là linh trnâ nhưng không hấp dẫn Phong Phi Vân. Chỉ có Huyết Giao là ăn ngon lành, la to ngon quá.

Phong Phi Vân kêu Thạch Lan ngồi xuống nhưng nàng kiên quyết đứng sau lưng hắn. Phong Phi Vân biết tính tình của Thạch Lan, mặc kệ nàng.

Tây Môn Xuy Tiêu nghe Thạch Lan nói, cười cười:

- Với thần thông vô thượng của thánh thần muốn giấu Thủy Nguyệt Thiên Cảnh đi dễ như chơi. Chắc các ngươi có nghe nói về nhân tổ động thiên? Những thái cổ hung binh này giấu trong hư không, lối vào rất bí ẩn. Chỉ đệ tử động thiên mới biết lối vào ở đâu.

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Nói rất đúng, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta tìm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh e rằng tìm mấy trăm năm chưa chắc thấy. Để ta truyền ngọc phi phù cho Hiên Viên Nhất Nhất, chắc nàng đã trở về từ Đan Đỉnh Quỷ thị.

Phong Phi Vân lấy một khối ngọc thư ra, đang định ghi ngọc phi phù.

Đột nhiên vang tiếng bước chân.

Một đám tu sĩ lưng cõng ngọc kiếm nối đuôi nhau vào, đứng trước bàn ngọc của đám người Phong Phi Vân.

Nhóm người mặc đồ trắng, ngực trái thêu hai chữ 'càn khôn', lưng cõng ngọc kiếm toàn là linh khí, luyện chế thống nhất, rộng ba tấc hai phân, dài năm thước sáu. Phẩm cấp ngọc kiếm thì khác nhau.

Thủ lĩnh là công tử mặt ngọc khoảng hai mươi tuổi, người toát ra bạch hà sáng rõ, đôi mày như kiếm, đuôi mày như đao, màu mi xanh đen, mắt ánh xanh, cảm giác lạnh băng.

Nam nhân vừa đi vào người toát ra khí băng giá, rất khiếp người.

- Trời, là hắn, hắn đến Thanh Minh thiên cảnh!

- Người này toát ra kiếm khí thật mạnh, còn trẻ mà tu vi đã cao như thế, là nhân vật gì?

- Ngươi không thấy trên ngực hắn thêu hai chữ sao?

- Càn . . . Khôn . . . Ta biết hắn là ai rồi!

Trong phi thiên ngọc điện có rất nhiều tu sĩ, tu vi không thấp. Bọn họ thấy nam nhân bước vào đều lộ vẻ kiêng dè.

Phong Phi Vân đang định ghi ngọc phi phù nhưng thấy đám khách không mời mà tới thì hắn cất ngọc thư, chuẩn bị đón khách.

Phong Phi Vân giơ tay mời, rất lễ độ:

- Nếu mấy vị muốn uống rượu chung thì phong ta hoan nghênh.

Trương Cổ Nguyệt lạnh lùng nhìn Phong Phi Vân, ánh mắt khinh thường nói:

- Nghen ói các ngươi đang hỏi thăm về Thủy Nguyệt Thiên Cảnh?

Phong Phi Vân cảm nhận khí lạnh ập vào mặt, xem ra không phải khách mà đến gây sự.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đúng vậy!

- Các ngươi hỏi thăm Thủy Nguyệt Thiên Cảnh là có rắp tâm gì?

Trương Cổ Nguyệt ững chắc như ngọn núi, ánh mắt nhìn xuống lướt qua người Phong Phi Vân đến Thạch Lan, Tây Môn Xuy Tiêu, Mao Ô Quy, cuối cùng ngừng lại trên người thánh thực quả.

Trương Cổ Nguyệt khẽ kêu, nhìn chằm chằm con rùa to cỡ nắm tay, ánh mắt vui sướng sau đó chuyển sang độc ác.

Phong Phi Vân nhìn thấy hết thay đổi trong mắt Trương Cổ Nguyệt, có vẻ gã nhìn thấu hình dạng thật của Mao Thành Thật.

Tây Môn Xuy Tiêu cười thân thiện nói:

- Chúng ta không có rắp tâm gì, chẳng qua vô cùng tôn sùng thánh thần nên muốn đi bái phỏng lão nhân gia.

Trương Cổ Nguyệt khinh thường nhìn Tây Môn Xuy Tiêu:

- Con kiến như ngươi mà cũng mơ gặp thánh thần?

Tây Môn Xuy Tiêu nói:

- Huynh đài, có gì từ từ nói, sao lại xem thường người như thế?

Kỷ Hoành bước ra từ sau lưng Trương Cổ Nguyệt, cũng mặc áo trắng, lưng cõng ngọc kiếm, tự thành kiếm vực vô hình.

Ánh mắt Kỷ Hoành sắc bén nói:

- Trương sư huynh là đệ tử thân truyền của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, ngươi nói xem Trương sư huynh có tư cách khinh thường ngươi không?

Nghe danh hiệu Đại Càn Khôn Kiếm Đế, nhiều tu sĩ khóe môi co giật. Tu sĩ lúc trước không biết đám người này cuối cùng đã hiểu lai lịch của bọn họ.

Đại Càn Khôn Kiếm Đế là một trong bốn người thủ hộ Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, tu vi cái thế xưa nay. Ngồi ngang hàng với giới chủ Đại Quang Minh giới.

Đại Càn Khôn Kiếm Đế có khá nhiều đệ tử thân truyền, khoảng chín ngàn năm trăm người. Nhưng trong đám đệ tử thân truyền chỉ có tám người kế thừa y bát của Đại Càn Khôn Kiếm Đế, Trương Cổ Nguyệt đứng trước mặt Phong Phi Vân là một trong tám người đó.

Sáu trăm năm trước Trương Cổ Nguyệt bái vào môn hạ Đại Càn Khôn Kiếm Đế, vì tư chất siêu đẳng, ngộ tính cao, rất được Đại Càn Khôn Kiếm Đế yêu thương. Đại Càn Khôn Kiếm Đế từng năm lần một mình dạy kiếm đạo chân quyết cho Trương Cổ Nguyệt.

Trương Cổ Nguyệt cũng giỏi, mười tám tuổi đã bước vào cảnh giới niết bàn, tu luyện một trăm bốn mươi năm, niết bàn bảy lần, bước vào Vũ Hóa cảnh.

Mới tu luyện hơn một trăm năm đã niết bàn bảy lần, bước vào Vũ Hóa cảnh, thiên chi kiêu tử như thế hiếm thấy trong Phiêu Miểu thần triều nên nhiều người biết tên Trương Cổ Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment