Linh Chu

Chương 1856

Phượng Hoàng Thiên Nữ dùng kiếm rạch hỏa vân thất tinh bối, trong vỏ sò tự thành một không gian thế giới, phạm vi khoảng ba ngàn dặm. Trong không gian thế giới tràn đầy tinh hoa hỏa khí tụ tập thành hồ nước hải dương.

Trong tinh hoa hỏa khí hỗn độn lơ lửng ba ngôi sao rực rỡ, mỗi ngôi sao tỏa sáng chói lòa, trong suốt lấp lánh, chứa bảo lực vô tận.

Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ vẻ vui mừng, rèm mi cong.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Con hỏa vân thất tinh bối này xem như sò cổ, tuổi thọ không thể dùng lẽ thường ước đoán, tu luyện ba nguyên hội, trong người ngưng tụ ba viên liệt diễm trân châu xếp hàng như thất tinh nên có tên là thất tinh bối.

Liệt diễm trân châu là báu vật đỉnh cao nhất trong thiên địa, tinh hoa của hỏa vân thất tinh bối. Một nguyên hội mới dựng dục ra một viên yêu ma tà thể, tốn nhiều linh thạch cũng khó mua được nó. Có thể dùng liệt diễm trân châu luyện đan, luyện khí, kỳ bảo này làm bán thánh liều mạng giành giật.

Phượng Hoàng Thiên Nữ giao vỏ sò hỏa vân thất tinh bối cho Phong Phi Vân, nàng đứng trong huyễn tiên tử hỏa màu tím luyện hóa ba viên liệt diễm trân châu.

Trong vỏ sò tự thành không gian, dài rộng ba ngàn dặm, như một bí cảnh loại nhỏ. Phượng Hoàng Thiên Nữ chỉ lấy ba viên liệt diễm trân châu, trong vỏ sò còn nhiều tinh hoa hỏa khí đếm không hết.

Phong Phi Vân cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu luyện hóa tinh hoa hỏa khí trong vỏ sò, tu luyện vạn thú chiến thể.

Một ngày một đêm sau.

Phượng Hoàng Thiên Nữ mở mắt ra trước, ba viên liệt diễm trân châu đã bị nàng hấp thu hết. Làn da càng trắng, thanh tú như tiên, phượng cốt tăng thêm ba khối, tổng cộng là bốn trăm sáu mươi mốt khối. Tu vi, thể chất của Phượng Hoàng Thiên Nữ tăng mảng lớn.

Phong Phi Vân chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng lửa, ánh mắt thú tính cuồng bạo. Một trăm sáu mươi bốn linh thú chiến thể đẳng cấp bán thánh nằm sấp sau lưng Phong Phi Vân, hít thở mang theo tiếng sấm sét. Đôi mắt linh thú chiến thể đầy hung dữ, rất dã tính.

Tinh hoa hỏa khí trong Hoàng Xà kiếm linh khiến năm mươi sáu linh thú chiến hồn ngưng tụ thành chiến thể, đến bán thánh cảnh.

Lực lượng của Phong Phi Vân tiến bộ bước dài.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, nơi này là đường cùng sự sống với người khác, với chúng ta lại là thánh đại tu luyện.

Phượng Hoàng Thiên Nữ như thiên ngoại thần nữ đứng đó, bốn trăm sáu mươi mốt khối phượng cốt nối thành một mảnh tinh đồ, thần thánh mà xinh đẹp. Dù Phượng Hoàng Thiên Nữ trần truồng đứng trước mặt người khác cũng không khiến người sinh ra tà niệm gì.

Ngoại trừ Phong Phi Vân, trong mắt hắn đầy thú dục. Phong Phi Vân miễn cưỡng quay đầu không nhìn Phượng Hoàng Thiên Nữ, hắn cắn răng kiềm chế lửa dục.

Phong Phi Vân nói:

- Ta cảm giác một chút bình cảnh, sắp không khống chế được linh thú chiến thể trong người.

Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:

- Ngươi đã tu luyện ra bao nhiêu đạo tắc thánh linh?

Phong Phi Vân trả lời:

- Một cái.

Phượng Hoàng Thiên Nữ hếch cằm, rèm mi cong, gật gù:

- Vậy đúng rồi. Bản thân ngươi chỉ tu luyện một đạo tắc thánh linh nhưng trong một vạn linh thú chiến thể có một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh. Trong lịch sử phượng hoàng yêu tộc có nhiều phượng hoàng tu luyện vạn thú chiến thể, nhưng tối đa chỉ một đạo tắc thánh linh khống chế một trăm đạo tắc thánh linh. Ngươi dùng một đạo tắc thánh linh khống chế một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh đã là rất lợi hại.

Phong Phi Vân không ngốc, hắn hiểu ý Phượng Hoàng Thiên Nữ. Một người có thể khống chế mười, hai mươi người, thậm chí một trăm người. Nhưng sức cá nhân có hạn, vượt qua giới hạn cao nhất thì sẽ mất kiểm soát. Nếu một trăm người nổi loạn, vậy kẻ khống chế bọn họ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Tình huống Phong Phi Vân bây giờ là như thế, tu vi của hắn chỉ có một đạo tắc thánh linh nhưng muốn khống chế một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh. Về lực lượng thì Phong Phi Vân mạnh thật, có thể phát huy ra lực lượng một trăm sáu mươi bốn đạo tắc thánh linh, nhưng căn cơ của hắn quá yếu, hệ thống khổng lồ này dễ dàng tan vỡ.

Nên Phong Phi Vân cảm giác chút bình cảnh, nhưng còn xa mới đến cực hạn.

Phong Phi Vân nói:

- Phượng hoàng chỉ có thể khống chế một trăm, nhưng ta cảm giác ít nhất mình kiểm soát được ba trăm, bây giờ chưa đến bình cảnh thật sự.

- Tuy nhiên, trong Diệt Diễm sơn có nhiều kỳ bảo, kỳ ngộ. Nếu chỉ vì tu vi không đủ khiến ba trăm linh thú chiến hồn thăng cấp bán thánh thì ta chịu thiệt.

- Cho nên tăng mạnh lực lượng chẳng bằng ngươi tập trung tham ngộ đạo thánh linh.

Phượng Hoàng Thiên Nữ hỏi:

- Trước kia ngươi tham ngộ đạo thánh linh nào?

Đây là lần đầu tiên Phong Phi Vân gặp Phượng Hoàng Thiên Nữ nhưng bản năng cảm giác nàng không có ác ý, ngược lại hắn có hảo cảm với nàng. Có lẽ vì dục vọng xúi giục?

Phong Phi Vân không giấu diếm:

- Oa Hậu Đại Thánh, Thanh Liên nữ thánh, Đế Trủng, Phượng phó, Tiêu thánh. Ta đều tham ngộ đạo của mấy vị thánh linh này.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Ngươi tham ngộ đạo quá hỗn loạn. Trong đó có đạo thánh linh bán yêu, nhân tộc, yêu tộc, khác loại. Nhiều mà không tinh, lộn xộn, làm vậy tốc độ tham ngộ của ngươi không mau. Ngươi nên chọn một vị thánh linh làm mục tiêu, mô phỏng, thánh sư. Dù ngươi chỉ tham ngộ được một phần vạn đạo của thánh linh này đủ vô địch dưới thánh linh.

Tu vi của Phượng Hoàng Thiên Nữ cao hơn Phong Phi Vân, nàng là đại nhân vật thái cổ niết bàn trọng sinh, hiểu biết riêng biệt về đạo thánh linh? Phong Phi Vân không phải loại ngông cuồng nên hết sức chăm chú nghe Phượng Hoàng Thiên Nữ chỉ dạy.

Phong Phi Vân nói:

- Ta cũng thấy nên chọn một thánh linh làm thánh sư cho mình. Ta cảm thấy Oa Hậu Đại Thánh thích hợp cho ta học tập nhất, nhưng đến bây giờ chưa thấy truyền thừa đạo của Oa Hậu Đại Thánh.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Chỗ ta có một thần vật liên quan Oa Hậu Đại Thánh, có thể cho ngươi mượn xem xét. Nhưng ngươi có lĩnh ngộ được đạo của Oa Hậu Đại Thánh từ nó hay không thì phải xem ngộ tính thế nào.

Ánh lửa chớp lóe trên người Phượng Hoàng Thiên Nữ như pháo hoa nở rộ. Một đoàn sáng đỏ thẫm bay ra từ rốn Phượng Hoàng Thiên Nữ, ánh sáng bao bọc cục đất hình tai.

Đúng vậy, là đất bùn.

Một lỗ tai nặn bằng đất.

Cái tia đất nhìn rất bình thường, không có gì lạ, kiểu dáng không tỉ mỉ, cất địa lỏng lẻo tùy thời vỡ ra.

- Đây là . . .

Phong Phi Vân nâng lỗ tai đất trong tay, cảm nhận vết cắt lỗ tai gập ghềnh như cưỡng ép cắt xuống từ tượng đất.

Nếu là tu sĩ khá sẽ cho rằng đây là lỗ tai đất vô cùng bình thường, nhưng Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào nó như được chí bảo.

Phượng Hoàng Thiên Nữ nói:

- Lỗ tai đất là vô thượng báu vật trong thiên địa, dù thánh linh gặp cũng sẽ cướp giật. Nên ngươi không được để ai biết ngươi có lỗ tai đất, nếu không sẽ gặp họa sát thân. Ta cho ngươi mượn lỗ tai đất tham ngộ trăm năm, sau trăm năm dù ngươi có tham ngộ thấu đạo tắc thánh linh trong lỗ tai đất hay không ta sẽ lấy lại.

Mao Ô Quy nhìn lỗ tai đất, con mắt ti hí trợn to hơn cả hột đào.
Bình Luận (0)
Comment