Linh Chu

Chương 1954

- Không còn nhiều thời gian, Vũ Hóa thiên tôn muốn thức tỉnh hoàn toàn cần nhờ vào mười tám linh hồn trên Vũ Hóa đài. Vũ Hóa đài là lý do Vũ Hóa thiên tôn luôn sống từ thái cổ đến bây giờ, vì mỗi thời đại sẽ có linh hồn một đám nhân kiệt bị Vũ Hóa thiên tôn dùng, thành chất bổ kéo dài mạng sống cho hắn. Đương nhiên muốn trấn áp Vũ Hóa thiên tôn lần nữa phải dựa vào Vũ Hóa đài.

- Ta nên làm sao?

Phong Phi Vân siết chặt Vũ Hóa đài, nhìn mười tám linh hồn nhảy nhót bên trên. Những linh hồn rất nôn nóng muốn lao ra ngoài.

Phật Tàm Tử im lặng thật lâu sau nói:

- Giết hết linh hồn trên Vũ Hóa đài, phong Vũ Hóa thiên tôn vào Vũ Hóa đài.

Phong Phi Vân ngước đầu lên:

- Giết hết linh hồn trong Vũ Hóa đài vậy chẳng phải mọi người đều chết? Tiền bối cũng . . .

Phật Tàm Tử nói:

- Con người luôn sẽ chết huống chi là những kẻ phạm sai như chúng ta? Chết là chuộc tội.

Phong Phi Vân nghĩ đến Long La Phù, hỏi:

- Không còn cách nào khác sao?

Phật Tàm Tử lắc đầu, nói:

- Lão tăng sắp không trấn áp Vũ Hóa thiên tôn được nữa. Nếu để Vũ Hóa thiên tôn xuất thế, hấp thu mười tám linh hồn trên Vũ Hóa đài thì mọi người sẽ bị Vũ Hóa thiên tôn nô dịch, chuyện này đau khổ hơn là chết.

Tâm chí Phong Phi Vân kiên cường, hắn không do dự nữa. Phong Phi Vân cắn chặt răng, đành hy vọng thần thai sẽ bảo vệ Phong Phi Vân, giờ không còn cách nào.

Nhưng người Phật Tàm Tử run bần bật, con ngươi bên trái làm trung tâm nứt ra một cái khe đỏ máu. Một bàn tay ma thò ra từ con ngươi duỗi hướng Phong Phi Vân, muốn bắt lấy Vũ Hóa đài.

Vũ Hóa thiên tôn bị Phật Tàm Tử phong vào thế giới thứ bốn trong con ngươi, giờ Vũ Hóa thiên tôn sắp phá phong bay ra khỏi thế giới thứ bốn.

Khí thế mãnh liệt ập vào Phong Phi Vân, chỉ một bàn tay gần như đóng đinh hắn.

Phong Phi Vân triệu Yêu Hoàng kiếm ra, chém một thanh chiến kiếm đánh vào kẽ tay ma tóe lửa. Hung binh thái cổ sắc bén không thể chém nát tay ma.

Khí yêu ma trên Yêu Hoàng kiếm và ma khí từ bàn tay ma đấu kịch liệt, vang một chuỗi tiếng nổ đì đùng.

- Ha ha ha ha ha ha! Phật Tàm Tử, ngươi trấn ta nhiều năm, bây giờ bản thiên tôn vẫn phá phong chui ra. Ngày ản thiên tôn xuất thế cũng là lúc ngươi chết!

Trong con ngươi bên trái Phật Tàm Tử phát ra tiếng cười dài, lực lượng bên trong càng khổng lồ hơn. Ma khí dâng lên, xé nát khung trời.

- Số phận, đều là số phận, ài.

Cơ thể Phật Tàm Tử nứt ra, vết rạn dày đặc như mạng nhện. Bùm một tiếng, phật thân nát thành mấy mảnh nhỏ màu vàng bay đi bốn phương tám hướng, biến mất trong thiên địa.

Kim thân của Phật Tàm Tử tan vỡ, cà sa hóa thành bụi trần, cơ thể tan vỡ thành hàng ức mảnh.

Một đoàn sương mù đỏ rực lơ lửng trong không trung tái tạo hình người, ngưng tụ thể thiên tôn, như người khổng lồ hỗn độn đang đắp nặn.

Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:

- Tiền bối!

Không ngờ vẫn muộn một bước.

Vũ Hóa thiên tôn xuất thế.

Phật Tàm Tử chết.

Lực lượng của Vũ Hóa thiên tôn quá cường đại, không chỉ đánh nát tinh thần của Phật Tàm Tử, càng đánh nát ba tầng thế giới. Những thánh linh vực ngoại, người chết Ma sơn, Phong Phi Vân đều bị lực lượng này oanh kích ra ngoài. Như vũ trụ bị gió thần thổi bay, cơ thể nhẹ hẫng tựa hạt cát.

Vũ Hóa thiên tôn thành công tái tạo, bước tới trước mặt Côn Luân giáo chủ.

Vũ Hóa thiên tôn nhìn Côn Luân giáo chủ:

- Chẳng phải ngươi nói cung nghênh bản thiên tôn đến Phạn Diệt giáo? Vậy bây giờ bản thiên tôn sẽ đưa ngươi trở lại.

Côn Luân giáo chủ biến sắc mặt, thụt lùi, người rực cháy vô số lửa thánh linh, bộc phát ra một kích mạnh nhất. Côn Luân giáo chủ huơ thần trượng đánh vào Vũ Hóa thiên tôn.

- Thời không chi thần!

Thần trượng va chạm hư không đánh ra gợn sóng.

Bộp!

Thời gian và không gian tan vỡ, những mảnh nhỏ hóa thành dòng lũ oanh kích vào Vũ Hóa thiên tôn.

Vũ Hóa thiên tôn khẽ thở dài:

- Đây là trình độ giáo chủ Phạn Diệt giáo bây giờ sao? Loại trình độ nào mà cũng muốn đảo hành nghịch thi, đoạt xá bản thiên tôn? Thời không chi đạo, ngươi còn cần tu luyện nhiều mới được!

Vũ Hóa thiên tôn vươn tay ra, nơi bàn tay xẹt qua thời không phục nguyên, trở về bình tĩnh.

Đại thủ ấn vào đầu Côn Luân giáo chủ, tu vi của gã bị phong ấn lại hết, ức vạn đạo tắc bị đông cứng.

Côn Luân giáo chủ quỳ rạp dưới đất, run rẩy nói:

- Côn Luân chưa từng có ý muốn đoạt xá thiên tôn, Côn Luân tôn kính thiên tôn vô cùng. Côn Luân không dám đảo hành nghịch thi!

Mắt Vũ Hóa thiên tôn lạnh băng:

- Thật sao? Nếu ngươi giúp muốn bản thiên tôn một tay vậy hãy trợ giúp bản thiên tôn tu về tu vi đỉnh cao đi.

Vũ Hóa thiên tôn không ngừng hút thánh lực trong cơ thể Côn Luân giáo chủ biến thành lực lượng bản thẩn, lấy đó phục hồi tu vi.

Rất nhanh Côn Luân giáo chủ thành tro, bị Vũ Hóa thiên tôn hút hết sạch.

Miếu thờ sớm sụp đổ, ma sơn vỡ nát, đất đai biến thành hư vô.

Phương xa vô số bia mộ đầy rẫy, nhiều tu sĩ thấy cảnh này. Tu sĩ nhân loại, long tộc, thú tộc, chí cường vực ngoại. Vô số sinh linh tụ tập giờ đều run rẩy, lòng kinh khủng.

Đây là lực lượng của hung ma thái cổ, một bàn tay đập chết đẳng cấp giáo chủ.

Mao Thành Thật run lẩy bẩy nói:

- Nhị . . . Nhị đại . . . Nhị đại gia, tại sao Nhân Tổ chưa đến?

Mắt Phong Phi Vân nhìn thấu các tầng hư không nhìn ra thời không ức vạn dặm, vừa rồi hắn đã xem xét.

Phong Phi Vân trả lời:

- Thân thể Nhân Tổ tiền bối chưa hoàn chỉnh, bây giờ lại bị kẻ địch lớn kiềm chết, trong một lúc không đến được.

Mắt Vũ Hóa thiên tôn sáng như sao nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, chậm rãi vươn một bàn tay:

- Đưa Vũ Hóa đài cho ta.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Phong Phi Vân rút cổ đao Thần Khiếu, Yêu Hoàng kiếm ra, thi triển npháp tướng thánh linh của mình. Pháp tướng cao vạn trượng như thần thánh cự linh.

Phong Phi Vân trừng Vũ Hóa thiên tôn lại:

- Giết ta thì Vũ Hóa đài thuộc về ngươi!

Vũ Hóa thiên tôn nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, cười tủm tỉm:

- Không uổng là người Vũ Hóa đài chọn, không làm ta thất vọng. Nhưng ngươi chỉ là một con cờ, hiện tại ngươi có thể rời khỏi cuộc chơi.

Vũ Hóa thiên tôn ngưng tụ bàn tay to ấn hướng Phong Phi Vân.

Bùm!

Phật thủ ấn to lớn vỗ ra từ hỗn độn đánh vào bàn tay Vũ Hóa thiên tôn.

Hai thủ ấn to lớn va chạm vào nhau, bộc phát phật quang và ma quang mãnh liệt, chấn thiên địa xôn xao cuối cùng tan vỡ.

Vũ Hóa thiên tôn khẽ kêu, nhìn hướng hỗn độn.

Trong hư không hỗn độn, một lão tăng khoác cà sa từ từ bước ra, người tỏa phật loang chói mắt. Các phật văn di chuyển trên người và trong hư không lão tăng, tiếng tụng kinh ức vạn thần phật vang trên người lão tăng.

Trán lão tăng ngưng tụ một phật ấn vàng, lưng mọc đôi cánh ánh sáng mỏng, cánh ánh sáng dài mấy ngàn dặm đan xen vô số văn lý.

Vũ Hóa thiên tôn khẽ kêu, cười nói:

- Công pháp phật mkôn thật lợi hại.

Phong Phi Vân mừng rỡ kêu lên:

- Đệ thất trọng cao nhất Kim Tàm Kinh, kén vàng hóa bướm, bất tử không lập, chết rồi mới lập.
Bình Luận (0)
Comment