Linh Chu

Chương 211

Lúc này, coi như là một kẻ ngu thì đều đã nhìn ra sự phi phàm của một khối Hoàng Thạch này !

Độc Tí lão nhân vươn dài cổ, tay không ngừng dụi dụi mắt, có hơi không thể tin được một màn trước mắt này.

Khóe miệng Phong Phi Vân xuất hiện một vòng cung, hắn vừa thu linh khí thì Nhất Muội Nguyên Hỏa chợt biến mất, màu sắc tảng đá trong tay cũng dần dần nhạt đi, nhanh chóng liền lại biến thành màu vàng.

Nó vẫn bình thường như trước, không có bất cứ linh khí gì đáng nói như trước.

Nhưng mà không ai lại xem thường tảng đá này nữa.

Ánh mắt của mọi người đều bị cái đó hấp dẫn, gắt gao chăm chú vào Hoàng Thạch, trong lòng cực kì hiếu kỳ.

- Đại Ngưu, cái này rốt cuộc là bảo bối khó lường gì vậy?

Vương Mãnh lắc lắc đầu, đã lấy lại hồn.

Không chỉ có là hắn, hiện tại trong lòng mọi người ở đây cũng có nghi vấn như vậy.

- Ta cũng không biết!

Phong Phi Vân cười nói.

- Ngươi không biết?

Tất cả mọi người không tin lời của hắn, dù sao khối Hoàng Thạch này bị đặt ở bên cạnh con đường này cũng không biết mấy ngàn năm. Vô số cao thủ tiền bối đều đã đi qua nơi này, nhưng mà lại không ai có thể nhìn ra sự bất phàm của nó, nói không chừng còn có người đã đá nó mấy đá.

Hắn có thể nhìn ra sự phi phàm của Hoàng Thạch, mà lại không biết Hoàng Thạch là báu vật gì sao?

Phong Phi Vân đúng là đích xác cũng không nói gì, Phượng Hoàng Thiên Nhãn của hắn mới tu luyện đến tình trạng Sơ Khuy Môn Kính ( bước đi chập chững đầu tiên), nhãn lực nhiều nhất cũng chỉ có khả năng tương đương với Tam Phẩm Tầm Bảo Sư.

Rất nhiều báu vật đều chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được, nhận thấy được nó không tầm thường, mà không thể thực sự nhìn thấu bản chất của nó.

Phong Phi Vân lúc trước sử dụng Phượng Hoàng Thiên Nhãn, liền vẻn vẹn chỉ nhìn ra khối Hoàng Thạch này có điều khác thường so với cả không gian khí tức, bên trong mơ mơ hồ hồ có âm thanh truyền ra, thật giống như một quả trứng bị lớp vỏ đá bao bọc, nhưng mà rồi lại tuyệt đối không có bất cứ khí tức sinh mệnh nào.

Phong Phi Vân lắc đầu đáp:

- Chỉ có phá vỡ lớp vỏ đá thì mới có thể biết bên trong rốt cuộc giấu báu vật gì đó.

Phong Phi Vân thuận tay mang tới một thanh thiết đao rỉ sét loang lổ từ quầy hàng vỉa hè, mũi đao bắt đầu hướng về Hoàng Thạch mà cắt gọt. Hắn hạ đao cực kì chậm, hơn nữa gọt tỉa cực kì mỏng, sợ làm báu vật bên trong bị tổn thương.

Tin tức truyền đi nhanh chóng, số người vây xem càng ngày càng nhiều. Ban đầu vẫn còn vẻn vẹn chỉ có mười mấy người, sau này đạt tới mấy chục người. Hiện tại càng là nhiều hơn đạt đến mấy trăm người, vây quanh cả quầy hàng chật như nêm cối.

- Lại có người ở trên cửa hàng vỉa phát hiện được thần bảo tuyệt thế!

- Một khối đá dưới Hỏa Diễm trở nên đỏ như máu, có người đã bắt đầu cắt, sợ là sắp có đại bảo bối kiếp này.

...

Tu tiên giả nối đuôi nhau chạy tới không dứt, cả con phố cổ đều bị người đứng kín.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Thanh đao trong tay Phong Phi Vân càng lúc càng nhanh, nó cắt ra một lớp bột phấn đá. Hòn Hoàng Thạch vốn to như cái đầu người lớn, giờ phút này đã nhỏ đi một nửa.

Xoạt!

Lại một đao hạ xuống, khối Hoàng Thạch kia bỗng nhiên sinh ra biến hóa, trong lúc ồn ào đó đã biến thành màu đỏ như máu.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thiết đao trong tay Phong Phi Vân bị một cỗ lực lượng vô hình chấn vỡ, biến thành bột sắt vụn rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh sàn sạt. Phong Phi Vân cảm giác được một cỗ khí tức khổng lồ đang đột phá vào đại não của mình, khiến cho hắn có loại ý nghĩ muốn ném khối Huyết Thạch cầm trong tay đi thật xa.

Vút!

Một cơn gió âm phong không biết từ địa phương nào thổi tới, ở trong không khí phát ra âm thanh gào thét, tựa như một đám quỷ sứ đang gầm rống, yêu ma đang hò hét.

Đúng là giữa lúc mặt trời trên cao mà lại có cơn gió lạnh này ập tới thì quả thực có hơi không tầm thường.

- Đại Ngưu, nếu không thì không nên lại cắt tiếp. Tại sao ta cảm giác bên trong không giống như là đang giấu thần bảo, mà tựa như là một quả tim máu chảy đầm đìa.

Vu Cửu cảm giác được toàn thân đều phát lạnh, trên đỉnh đầu như có khí lạnh bốc ra.

- Hẳn không phải vậy. Ta có thể cảm giác được khí tức bên trong mặc dù kì quái, nhưng mà cũng tuyệt đối là một món báu vật kinh động lòng người.

Lưu Thân Sinh có hơi ra hiệu cho ba tên đạo tặc khác.

Nếu như trong Hoàng Thạch thật sự có đại bảo bối xuất hiện ở kiếp này, như vậy nhất định là có người sẽ ra tay cướp đoạt. Bốn tên đạo tặc đều là ngầm hiểu, bắt đầu có hơi đề phòng. Chúng đứng ở bốn phía chung quanh Phong Phi Vân, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận lại đây.

Trong lòng Phong Phi Vân càng là tò mò, cũng không muốn dừng tay. Hắn cầm lấy thanh Đại Khảm Đao trên lưng Vu Cửu rồi tiếp tục cắt gọt.

Thể tích hòn đá càng ngày càng nhỏ, màu sắc cũng càng ngày càng đỏ lên, đỏ đến mức giống như máu, màu máu bắn ra bốn phía.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Hòn đá trong tay Phong Phi Vân nứt ra rồi bắt đầu di động, phảng phất như đang sống lại. Nó tác động khiến cho cánh tay Phong Phi Vân cảm thấy ngứa ngáy.

- Phá cho ta !

Phong Phi Vân cảm giác đã đến điểm tới hạn, cuối cùng hạ một đao xuống. Một tầng vỏ đá giống như vỏ trứng vỡ vụn, một đạo hào quang đỏ rực như máu từ bên trong đột ngột bay ra. Nó chiếu lên cao mấy ngàn trượng, phóng thẳng tới trời cao, thẳng hướng lên trời cao.

Rất nhiều người trong Phong Hỏa Liên Thành đều thấy được một đạo hào quang này, tiếp theo cảm thấy kinh dị. Họ còn tưởng rằng có cường giả tuyệt đỉnh đang đột phá đại cảnh giới thiên mệnh.

Đạo hào quang đỏ rực này không chỉ có chói mắt, hơn nữa nhiệt độ cực cao. Mặc dù là bàn tay Phong Phi Vân đã dùng Miểu Quỷ Ban Chỉ để bảo vệ, nhưng vẫn bị tổn thương.

Mà những tu tiên giả vây ở một bên xem náo nhiệt, giờ phút này cũng không chịu nổi, có người mắt bị hào quang đỏ rực đâm bị thương, chảy máu ra. Có kẻ y phục trên người và tóc bị nhiệt độ cao từ hào quang đỏ rực này làm bắt lửa, bắt đầu bùng cháy lách ta lách tách.

Không ngờ bên trong một tảng đá lại thai nghén ra lực lượng đáng sợ như thế !

Phong Phi Vân bắt đầu điều động tu vi toàn thân, lấy uy lực của Linh Khí Miểu Quỷ Ban Chỉ để xuất ra lực lượng của sáu bức họa cổ mới gượng gạo trấn áp được nó. Nhưng mà bởi vì hào quang thật sự quá mạnh mẽ, nên căn bản hắn vẫn không nhìn thấy rốt cuộc là thần vật gì.

Chỉ là trong tai mơ mơ hồ hồ có khả năng nghe được có âm thanh kỳ dị truyền đến, cực kì đau khổ, giống như là một vị tiên nữ Thượng Cổ đang khóc.

Hào quang đỏ rực phát ra đột ngột, mang theo nhiệt độ cực nóng tựa như một hỏa lò Thần Diễm đang thiêu đốt.

Âm thanh kỳ dị kia cực kì yếu ớt, nhưng mà chỉ cần tu tiên giả có tu vi đạt tới cảnh giới Thần Cơ thì đều có thể nghe được rõ ràng, rất giống tiếng nữ nhân đang khóc.
Bình Luận (0)
Comment