Linh Chu

Chương 310

- Ha ha! Phong Phi Vân đan điền nghiền nát, tu vị mất hết, vô duyên với Tiên Đạo, ngươi bị phế rồi, ha ha!

Cố Thanh một kiếm đắc thủ, liền cuồng tiếu.

PHỐC!

Tiếng cười của hắn liền dừng lại, Phong Phi Vân một ngón tay điểm vào mi tâm của hắn, chỉ kiếm xuyên thủng đầu hắn, óc trong sọ cũng bay ra ngoài.

Bành!

Cố Thanh ngửa đầu ngã trên mặt đất, lỗ mau nơi mi tâm chảy ra từng dòng máu đỏ tươi, còn có não trắng.

Lại một vị thiên tài tuyệt đỉnh chết ở trong tay Phong Phi Vân, trong vòng một ngày đã có bốn vị đỉnh tiêm thiên tài chết đi, nếu xảy ra ở tiên môn khác, đã đủ để cho một tiên môn nguyên khí đại thương, người mới sẽ xuất hiện đứt đoạn, không khiến những chưởng giáo tiên môn kia tức giận đến chửi mẹ mới là lạ đấy.

Cho dù phát sinh ở Vạn Tượng Tháp thiên tài như mây thì đây cũng không phải chuyện nhỏ, đã có người vụng trộm đi thông báo cho các vị tháp chủ Vạn Tượng Tháp rồi.

- Ai ôi!!!! Đã xong rồi, đan điền nghiền nát, tu vị hoàn toàn biến mất, ta cảm giác được linh khí trên người ta đã xói mòn hầu như không còn...

Phong Phi Vân ôm bụng kêu thảm thiết một tiếng, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất, may mắn hắn ngưng tụ lực lượng cuối cùng trong thân thể mới đứng vững bước chân được.

Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy kiếm của Cố Thanh đâm vào trong đan điền Phong Phi Vân, nếu là thường nhân thì khẳng định ngay cả khí lực kêu lên cũng không có rồi, nhưng việc này xảy ra ở trên người Phong Phi Vân, hơn nữa hắn còn kêu to thảm thiết như vậy, thật sự phải khiến người nghĩ lại đấy.

Vốn đang có người muốn thừa dịp Phong Phi Vân đan điền nghiền nát đánh chết hắn để dương danh lập vạn, nhưng nghe được tiếng hét thảm của hắn ngược lại liền không dám ra tay nữa.

Ta kháo, lời Phong Phi Vân nói không tin được ah!

Mỗi lần có người muốn giết hắn, đều chết oan chết uổng, con mẹ nó ai dám ra tay chứ, mọi người đều sợ bị hắn lừa gạt.

Ví dụ máu chảy đầm đìa cò bày ở trước mắt, khiến rất nhiều người xiết chặt nắm đấm rồi lại buông ra.

Ngay cả cường giả đã bước chân vào top 300 《 Bách Tháp Bảng 》 như Cố Thanh cũng chết trong tay Phong Phi Vân, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người

Nghịch thiên tài tuấn có thể vượt qua hai tiểu cảnh giới giết người, nhưng Cố Thanh lại là Thần Cơ đỉnh phong tu luyện ra tám đạo thần thức, xa không phải những Thần Cơ đỉnh phong bình thường kia có thể so sánh.

Coi như là nghịch thiên tài tuấn cũng không có khả năng ở Thần Cơ trung kỳ đánh chết được. Cố Thanh.

Yêu Ma Chi Tử này quả nhiên không thể đo lường theo lẽ thường được!

Mặc dù Phong Phi Vân giờ phút này tuyên bố đan điền mình đã nghiền nát, tu vị hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn khiến người không đám tùy tiện ra tay với hắn.

Ba người Mộ Dung Trác, Cổ Liên Thu, La Thế Hùng sớm đã bị dọa sợ, chạy thục mạng không kịp, cũng không dám đối địch với Phong Phi Vân nữa, hỗn đản này quả thực không phải là người, căn bản không ai có thể giết được hắn, đây chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng bọn họ hiện giờ.

- Phong công tử, đây Linh dược Thiếu chủ nhà ta tặng cho ngươi.

Một giáp sĩ lưng đeo chiến kiếm đưa một hộp nhị phẩm đan dược đến trước mặt Phong Phi Vân.

Bên trong đặt một hạt Vô Hoa Đan lớn chừng long nhãn, chỉ khẽ mở hộp ngọc ra một chút liền có thể nghe thấy được đan hương từ bên trong truyền ra, nhị phẩm đan dược đã là ngàn vàng khó mua.

Phong Phi Vân cũng không nhận lấy hộp ngọc, mà hỏi:

- Thiếu chủ nhà ngươi là người phương nào?

- Con trai trưởng Hổ Thiên Hầu, Lệ Phụng Tiên.

Vị giáp sĩ kia mặt mỉm cười, nho nhã lễ độ, lộ ra đặc biệt thân mật.

Đây là Lệ Phụng Tiên đang vươn cành ô-liu tới cho Phong Phi

Vô luận là từ thực lực bản thân và tiềm lực của Phong Phi Vân hay là vì nữ ma sau lưng Phong Phi Vân, đây đều là đối tượng đáng để lôi kéo, ít nhất tất cả mọi người đều cho rằng nữ ma chính là chỗ dựa của Phong Phi Vân.

Hổ Thiên Hầu cũng là một trong thập bát chư thiên hầu gia của Thần Tấn vương triều, tay nắm mấy ngàn vạn binh quyền, Lệ Phụng Tiên chính là con trai trưởng của Hổ Thiên Hầu, hơn nữa thiên phú bản thân lại đạt tới mức nghịch thiên thủy chuẩn, đã bước vào top 100 《 Bách Tháp Bảng 》, tương lai nhất định chính là người kế thừa hầu tước của Hổ Thiên Hầu.

Vô luận là từ địa vị hay là từ quyền nói chuyện, cũng không phải Mộ Dung Trác có thể so sánh được.

Mỗi một vị thiên hầu đều nhất định thê thiếp thành đàn, con nối dõi rất nhiều, Mộ Dung Trác dù sao cũng không phải nhi tử kiệt xuất của Chấn Thiên Hầu, tự nhiên địa vị và lực lượng có thể điều động đều xa xa không bằng Lệ Phụng Tiên.

Mỗi tiếng nói cử động của Lệ Phụng Tiên đều phi thường thận trọng, cơ hồ đại biểu cho toàn bộ Hổ Thiên Hầu phủ.

Phong Phi Vân có chút nhìn thoáng qua một nam tử long hành hổ bộ ở trên quan đài phía xa xa, đối phương cũng gật đầu có chút cười cười với hắn, thu hồi ánh mắt, trầm ngâm chốc lát nói:

- Thay ta đa tạ ý tốt của tiểu hầu gia, chỉ là Phong mỗ hôm nay tu vị hoàn toàn biến mất, chỉ là một phế nhân, thật sự không muốn chà đạp linh đan diệu dược này.

- Ha ha! Phong công tử khách khí, tiểu hầu gia nói, khỏa nhị phẩm Vô Hoa Đan này chỉ là chút lễ vật tặng cho Phong công tử, kính xin Phong công tử không nên nghĩ quá nhiều, giữa bằng hữu với nhau, chỉ là tình ý, mà không phải là tài phú và lợi ích.

Vị giáp sĩ kia cười nói.

Hào phú đệ tử chính thức tuyệt đại đa số đều nho nhã lễ độ, lễ nghi hào phóng, tuyệt đối không thiết khuyết lễ giáo và tu dưỡng giống một ít con nhà giàu mới nổi, ít nhất biểu hiện ra cũng là việc phải làm.

Đương nhiên cũng có hào phú đệ tử làm xằng làm bậy, nhưng đó đều là số ít, dù sao hào phú đệ tử chính thức muốn gì đều có thể đạt được, so ra mà nói, thanh danh đối với bọn họ quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Lời cũng đã nói đến đây, vậy thì ngu sao không thu chứ!

- Vậy thì thay ta đa tạ Tiểu Hầu gia!

Phong Phi Vân nhận lấy nhị phẩm Vô Hoa Đan kia, nhưng cũng không ăn vào, mà thu vào trong ngực mình

Vị giáp sĩ kia đã hoàn thành nhiệm vụ liền mỉm cười mà đi.

- Phong công tử, đây là Vương tử nhà ta tặng ngươi một gốc Xương Bồ tám trăm năm, tuy rằng còn không đạt tới cấp bậc linh thảo nhưng cũng kém không xa. Rất có ích đối với việc khôi phục huyết khí của Tu tiên giả, Phong công tử đại chiến liên tục, mất máu quá nhiều, nhất định có thể có chỗ dùng đến.

Một vị hán tử thân cao chừng hai mét năm, trên đầu quấn lấy khăn trắng dày đặc, phủ lên một kiện đại bào, bưng lấy một gốc xương bồ tám lá tản ra quang mang từ từ đi tới.

Xương bồ tám trăm năm đã cực kỳ tiếp cận cấp bậc linh thảo rồi, tuyệt đối không chỉ đơn giản là trợ giúp khôi phục huyết khí, nó có lẽ đã xem như là Bán Linh thảo rồi, người bình thường ăn vào liền có thể gia tăng ba mươi năm thọ nguyên.

Tu tiên giả sau khi ăn vào có thể cô đọng khí lực, điều hòa kinh mạch, đối với tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn mà nói, thậm chí có thể trợ giúp hắn mở ra bảy, tám cái huyệt vị.
Bình Luận (0)
Comment