Linh Chu

Chương 444

Bá, bá, bá!

Một tiếng khóa sắt chậm rãi xuất hiện trong tuyết, tốc độ rất chậm, chính là âm thanh dây leo xuyên qua đất sinh ra.

Không biết khóa sắt dài bao nhiêu, cách mặt đất hơn mười mét, vẫn còn xuyên qua đống tuyết.

- Giả thần giả quỷ!

Phong Phi Vân đưa tay, đề đao, một đao chém ra, một đao dài mấy chục bay ra ngoài, trong đống tuyết có vầng sáng đen kịt, cũng thời điểm này phá tuyết mà ra, một người mặc áo giáp đen cầm theo khóa sắt phá tan đao lãng, rầm rầm, khóa sắt quét qua.

Áo giáp màu đen bao phủ toàn thân của hắn, kể cả con mắt, miệng, ngón tay, các đốt ngón tay, hơn nữa áo giáp vô cùng nặng nề, đoán chừng cũng dày nửa xích, làm cho thân hình hắn mập mạp, thân thể lớn hơn người thường gấp đôi.

Trên khải giáp còn ngưng tụ khói đen bốc lên.

Bành!

Phong Phi Vân một đao chém lên khóa sắt, đánh ra hoa lửa lớn, càng có điện mang, chém đứt một khóa sắt bay ra ngoài.

- Cạc cạc!

Người mặc giáp đen cười nói:

- Vạn Tượng Tháp là một đám bao cỏ, rõ ràng còn có một cao thủ, đúng là ngoài ý muốn.

Giọng của hắn rất chói tai, giống như kim loại ma sát sinh ra.

Oanh!

Trọng giáp áp xuống mặt tuyết, bởi vì áo giáp thật sự quá nặng, đầu gối của hắn lún vào trong tuyết, kích thích từng bông tuyết bay lên.

Rầm rầm!

Đoạn dây xích này đứt, trong khải giáp của hắn mọc ra mấy chục dây xích khác, mỗi khóa sắt dài hơn hai mươi mét.

Giống như con mực mọc ra mấy chục cái xúc tu.

- Thì ra là người tà tông, đều lăn ra đây đi!

Phong Phi Vân lẳng lặng đứng tại chỗ, liên tục tại bổ ra ba đao, đao khí như long ảnh, đao ảnh qua đi, ba đạo đạo nhân ảnh bị buộc ra khỏi tuyết.

Bọn họ đứng ở đàng xa, chỉ nhìn thấy ba bóng dáng mơ hồ, có thể xác định là ba người.

Bọn họ tiếp một đao của Phong Phi Vân, tu vị đều là nhân vật thiên tài trẻ tuổi đứng đầu.

- Một đao chém đứt cửu hàn tỏa, Vạn Tượng Tháp có thể có được đệ tử tu vị như ngươi, thật đúng là không nhiều lắm.

Nam tử mặc trọng giáp đứng gần nhất, cửu hàn huyền thiết bao phủ toàn thân, giống như núi thép lớn.

Xa xa một giọng nói mờ ảo vang lên:

- Hắc Phong Nham, là tu vị của ngươi lui bước a! Luyện khí dù sao cũng chỉ là tiểu đạo, hoang phế tu luyện, cho nên thua một tiểu tử tóc vàng của Vạn Tượng Tháp, ném mặt mũi Sâm La Điện điện thứ tư.

- Hừ, ai nói ta bại, vừa rồi ta mới dùng một tầng thực lực, bỏ đi, mà dù hắn dùng mười thành thực lực, dù sao cửu hàn tỏa ta vừa mới luyện bị hắn chém đứt.

Trong trọng giáp truyền ra giọng ồm ồm, vô cùng chói tai.

- Điện hạ nói chiến lực Hắc Phong Nham có thể bài danh thứ năm trong Sâm La Điện điện thứ tư, Bạch Như Tuyết ta đúng là không tin, ha ha...

Ở xa xa có âm thanh con gái vang lên, âm thanh mang theo khí tức rét lạnh, cũng có yêu mị mê người, tuổi cũng không lớn, đại khái mười tám.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ từ xa đi tới.

Hắc Phong Nham, Hoàng Đạo Nam, Bạch Như Tuyết, Hồng Ma Phương bốn người này là cao thủ tuyệt đỉnh tẻ tuổi của tà tông, mỗi một người đều là nhân vật phi phàm.

Mỗi người đều là đệ tử Sâm La Điện diện thứ tư, đã từng là người được đề cử điện hạ, nhưng bởi vì trong cạnh tranh thảm thiết bại bởi hắc y nhân mặt trắng là tứ điện hạ Tiết Trường Tiếu.

Nhưng mà bọn họ vẫn là thiên tà của điện thứ tư, vẫn là thiên kiêu đỉnh cấp, cũng là tồn tại đứng vào top mười.

Sâm La Điện chính là thiên hạ của tà tông, tuy đã phân liệt thành mười điện, thế lực không còn khủng bố như trước, có thể rung chuyển Thần Tấn vương triều, nhưng mà thực lực mười điện này vô cùng khủng bố.

Sâm La Điện bất luận là thế lực của diện nào, đều mạnh hơn gia tộc tu tiên cỡ lớn như Phong gia gấp mười lần, cường giả rất nhiều, hoàn toàn có thể đủ xưng bá một phương.

Sâm La Điện bài danh càng gần trước, thế lực càng cường đại.

Mượn điện thứ tư Sâm La Điện mà nói, nếu như thật sự nghĩ sẽ tiêu diệt Phong gia, hoàn toàn có thể trong một đêm huyết tẩy Phong gia.

Bốn người này là tứ điện hạ của Sâm La Điện phá ra, đi đầu tìm hiểu Bán Đạp Sơn, nhưng mà bọn họ nửa đường gặp Phong Phi Vân ra khỏi Bán Đạp Sơn, trông thấy Phong Phi Vân mặc trường bào đệ tử Vạn Tượng Tháp thì chạy tới.

Hôm nay cả Thần Tấn vương triều cũng biết thiên hạ đệ nhất tà tông chống lại thiên hạ đệ nhất thánh địa, bọn họ mỗi nhân vật thiên tài trẻ tuổi giao phong, Vạn Tượng Tháp mười chiến mười bại, thể diện mất hết, ngay cả thiên tài cấp sử thi Thích Dạ Lai cũng thua trong tay tứ điện hạ Tiết Trường Tiếu.

Một cái tát này thật sự vang dội, vẽ mặt hết mức, mỗi một đệ tử Vạn Tượng Tháp đều không ngẩng đầu lên được.

Bọn họ là tuấn kiệt đỉnh cấp của tà tông, gặp được đệ tử Vạn Tượng Tháp thì không dễ dàng buông tha, huống chi học viên này còn đi ra khỏi Bán Đạp Sơn, cho dù không nhục nhã một phen, cũng nên mang về cho điện hạ xử trí.

- Ai ôi!!!! Rõ ràng còn có nữ đệ tử mỹ mạo như thế, Vạn Tượng Tháp đệ nhất mỹ nhân không phải La Phù công chúa sao? Cô gái này tuyệt đối sắc nước hương trời, làm cho người ta thèm thuồng, mỹ tư không dưới La Phù công chúa. Cạc cạc, t Hoàng Đạo Nam ta hôm nay đụng đại vận, rõ ràng để cho ta cầm được mỹ nhân như thế, chính yếu nhất còn là nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp. Tối nay nhất định là một đêm tiêu hồn.

- Mỹ mạo như thế, nhất định ở Vạn Tượng Tháp thanh danh không thấp, nếu như mang nàng thông cáo thiên hạ, truyền nhân tà tông chơi nữ đệ tử đẹp tuyệt đỉnh của Vạn Tượng Tháp, tin tức này thực mẹ nó vang dội, ha ha, đả kích Vạn Tượng Tháp càng sâu một tầng, mất mặt càng lớn.

Tên nam tử mặc đạo bào màu đỏ bá một tiếng, lướt ngang tới, dâm tà nhìn chằm chằm vào nữ ma dưới cây ngô đồng, chà xát chà xát tay, đi tới từng bước.

Việc mà hắn cần làm hiện tại, trực tiếp bỏ qua Phong Phi Vân trong mắt chỉ còn lại giai nhân tuyệt sắc áo trắng mà thôi.

Nữ Ma đích thật bị thương rất nặng!

Nhưng coi như Nữ Ma bị thương nặng thì vẫn là Nữ Ma.

Lúc Hoàng Đạo Nam trông thấy một tia ánh mắt của nàng liề cảm giác toàn bộ Thiên Địa đều như sụp đổ, tim cũng như muốn ngừng đập, loại cảm giác này trước đó chưa từng có qua.

Hoàng Đạo Nam chính là cao thủ trẻ tuôi của Sâm La Điện đệ tứ điện, năm nay gần hai mươi, tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ thâm trầm, làm việc quyết đoán, giết người càng không chút nương tay, thiên tìa tu tiên chết trong tay hắn hai cánh tay cũng đếm không hết, nữ tử xinh đẹp bị hắn ngủ qua càng nhiều hơn người hắn giết....

Nhưng chưa từng có một nữ tử, có thể khiến hắn sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng, chỉ một ánh mắt của nàng thôi đã khiến hắn không nhấc nổi tay, cũng không ngốc đầu lên được.

Tuyết rơi lạnh buốt, nhưng lại không lạnh bằng tâm Hoàng Đạo Nam giờ phút này, lạnh đến độ sắp đông cứng lại.

- Có nữ nhân khong thể đụng vào được đâu.

Phong Phi Vân nói.

Hoàng Đạo Nam không cách nào ngẩng đầu lên trước mặt Nữ Ma, nhưng vẫn có thể nói chuyện:

- Nàng là ai?
Bình Luận (0)
Comment