Linh Chu

Chương 452

Nữ Ma xếp bằng trên một phương đá lớn, vẫn không nhúc nhích, ngồi xuống đã là ba ngày, trên đỉnh Bán Đạp Sơn có một cổ lực lượng vô hình đang chui vào trong cơ thể nàng, trợ nàng khôi phục tu vị.

Căn cứ theo suy đoán của Phong Phi Vân, nàng sở dĩ phải về đến Bán Đạp Sớn hình như là muố hấp thu lực lượng của Thượng Cổ tế đàn kia.

Phong Phi Vân xếp bằng trong một tòa trận pháp, bảo quang trên người dịu dàng, trong tay một khối chân diệu linh thạch sáng chói, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tiêu giảm, bị hấp thu cực kỳ nhanh chóng.

Bành!

Khi khối chân diệu linh thạch này bị hấp thu tận, trên cánh tay phải của Phong Phi Vân, từng đạo linh khí tụ tập tại một điểm, một tòa mệnh huyệt xuất hiện.

Quang mang màu vàng từ trong mệnh huyệt nổ bắn ra, câu thông Thiên Địa và đan điền.

Linh khí vô tận lại xông ngược về thân thể, giống như một tuyền cam lâm đang đổ vào huyết nhục chi thân trong người vậy.

- Tòa mệnh huyệt thứ ba mươi bốn!

Phong Phi Vân mở hai mắt ra, mặt ngoàn làn da trên mệnh huyệt trầm xuống, che dấu vào trong gân mạch, ba ngày qua, tu vị của Phong Phi Vân quả thực là đột nhiên tăng mạnh, liên tục mở ra hai mươi lăm tòa mệnh huyệt, tăng thêm chín tòa mệnh huyệt mở ra ban đầu thì tổng cộng đã là ba mươi bốn tòa mệnh huyệt.

Mệnh huyệt chính là cầu nối để câu thông đan điền và Thiên Địa.

Số lượng mệnh huyệt mở ra càng nhiều, Thiên Địa linh khí có thể điều động sẽ càng nhiều, tu vị tự nhiên cũng cường đại hơn.

- Tổng cộng tiêu hao hai cây thiên niên linh thảo, năm khối chân diệu linh thạch. Một cây thiên niên linh thảo, có thể giúp ta mở ra mười ngọn mệnh huyệt, một khối chân diệu linh thạch, có thể giúp ta mở ra một tòa mệnh huyệt.

Vô luận là thiên niên linh thảo hay là chân diệu linh thạch, đều là trân bảo của Tu Tiên Giới.

Đặc biệt là thiên niên linh thảo, quả thực thưa thớt đến cực điểm, mỗi một cây đều giá trị ngàn vạn kim, có thể khiến cho tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh phải tranh đoạt lẫn nhau.

Hai gốc thiên niên linh thảo này của Phong Phi Vân đều là từ trong tổ địa của Phong gia đào ra, hiện giờ muốn đạt được một cây quả thật cực kỳ gian nan.

- Trong thân thể người tổng cộng có 360 tòa mệnh huyệt tiềm ẩn, muốn mở ra tất cả 360 tòa mệnh huyệt này, cái này cần phải tiêu hao bao nhiêu tài nguyên đây chứ?

Tu luyện Thần Cơ Đại viên mãn vừa có thể dựa vào thời gian chồng chất, cũng có thể dựa vào tài nguyên chồng chất.

Chỉ là số tài nguyên phải tiêu hao cực kỳ khổng lồ, coi như là loại thế lực như Tứ đại môn phiệt cũng không tiêu hao nổi, chỉ có thiên kiệt cao cấp nhất, mới có thể hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, dùng vô số tài nguyên đến chồng chất ra một tên tuyệt thế thiên tài.

Bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, những điện hạ kia của Tà Tông, La Phù công chúa. . . Những người này, cơ hồ đều là dùng vô tận tài nguyên chồng chất ra, bằng không bọn hắn cũng không có khả năng tuổi còn trẻ mà tu vị đã đáng sợ như vậy.

Ví dụ như, người bình thường ở cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn phải tu luyện hai mươi năm, mới có thể luyện ra toàn bộ 360 tòa mệnh huyệt, đây là nhân kiệt thiên tư tung hoành mới có thể làm được.

Nhưng đối với La Phù công chúa bọn hắn mà nói, hoàn toàn có thể dựa vào linh vật tài nguyên khổng lồ, trong vòng hai tháng, tu luyện ra 360 tòa mệnh huyệt.

Đây là chênh lệch giữa cả hai.

Cho nên những thiên tài địa vị càng cao thì tranh đấu càng lợi hại, tranh giành chính là tài nguyên có hạn trong tiên môn, như vậy mới có thể tu luyện nhanh hơn, chênh lệch với người cùng thế hệ càng lớn hơn.

Mở ra ba mươi bốn tòa mệnh huyệt, khiến tu vị của Phong Phi Vân lại tăng lên một mảng lớn.

Bỗng dưng, thiên mạc phương bắc truyền đến một hồi tiếng trống trận nước cuộn trào, đông, đông, đông, thanh âm này mang theo một cổ ma uy khiếp người, sau khi nghe thấy, khiến tâm của người cũng theo đó chấn động mãnh liệt.

Tiếng trống càng ngày càng gần, càng ngày càng to, chấn khiến người như muốn ngất đi.

Trong không khí cuồng phong phần phật, tiếng trống như tiếng sấm.

Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt sinh ra hỏa diễm, nhìn ra xa phương bắc, chỉ thấy một mặt cự cổ đường kính đạt đến 30 trượng đang lơ lửng dưới tầng mây.

Cự cổ, có xác ngoài Thanh Đồng, phủ lên một tầng da tràn đầy lân phiến.

Một cái thần chùy mang theo lôi điện đánh lên trên cổ bì, phát ra thanh âm chấn thiên động địa.

Vung chùy chính là một cổ cương nô cao bốn mét, cơ bắp như hàn thiết, làn da bốc lên kim mang, một búa của hắn sợ là có trên trăm ngàn cân lực, có thể san bằng cả một ngọn núi nhỏ.

- Tế đàn cổ xưa vậy mà chuyển bắt đầu chuyển động, chẳng lẽ nói thậm chí có người đang hấp thu lực lượng bí mật kia sao?

Một bầy Tông trưởng lão mặt áo đen từ đằng sau cự cổ kia bay ra, mỗi người đều giẫm lên mây đen, trên làn da lưu động lấy huyết vân, nhìn lên đỉnh Bán Đạp Sơn ở phương xa.

Đây là Tà Tông tu sĩ Sâm La Điện đệ tứ điện, điện hạ của đệ tứ điện Tiết Trường Tiếu cũng bỗng nhiên khẽ động, ăn mặc hắc y, cùng những Tà Tông trưởng lão kia sóng vai mà đứng.

Đỉnh Bán Đạp Sơn, tế đàn cổ xưa có lực lượng thần bí khó lường, đã thật lâu không ai có thể lĩnh ngộ được thần lực của tế đàn, khiến nơi đây hoang phế lâu ngày, nhưng lại không ai có thể khinh thị nó được.

Không lâu trước, nơi này đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, khiến rất nhiều nhân vật thế hệ trước của nhiều thế lực lớn bị kinh động, nhao nhao chạy đến, trải qua hai tháng dò xét, phát hiện tế đàn trên đỉnh núi, ngày gần đây vậy mà chuyển bắt đầu chuyển động.

Những tu sĩ thế hệ trước này cũng nhịn không được nữa, định tiến lên tìm tòi.

Ầm ầm!

Một tòa Thần Điện màu đen khổng lồ từ trong tầng mây chậm rãi trầm xuống, hiển lộ ra nửa cái cung điện, bên kia giấu ở trong tầng mây.

Trong cung điện khổng lồ truyền đến một cổ tà lực kinh khủng, khiến không khí cũng trở nên không cách nào lưu động, toàn bộ thế giới, cũng giống như biến thành ao tù nước đọng vậy.

Trưởng lão và điện hạ của Sâm La đệ tứ điện đều có chút khom mình hành lễ, cùi đầu thật sâu với Thần Điện trên thiên mạc.

- Đó là một vị Phó điện chủ của Sâm La đệ tứ điện, chính là một vị siêu cấp hung nhân.

Tất Ninh Suất ngồi chồm hổm trên mặt đất, rất xa nhìn qua tòa Thần Điện kia.

- Làm sao ngươi biết?

Vương Mãnh cũng ngồi xổm xuống, rất không tin lời hắn nói.

- Thật sự là cô lậu quả văn, chẳng muốn giải thích cho ngươi.

Tất Ninh Suất lắc đầu, đột nhiên ánh mắt co rụt lại, nhìn chăm chú vào một phương hướng khác, mí mắt mãnh liệt nhảy dựng, hoảng sợ nói:

- Tình huống như thế nào, cản thi nhân sao cũng tới thế?

Vương Mãnh theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy trên đường tuyết lờ mờ, một lão giả mặc hắc bạch cản thi bảo bất động đứng ở nơi đó, đỉnh đầu lơ lững một khẩu lục lạc chuông cực lớn, như một tòa thần chung vậy.

Sau lưng lão giả này còn theo hơn 100 cổ Thi Tà, đứng thành thật thành một hàng dài, trong ánh mắt đều lóe lên lục quang.
Bình Luận (0)
Comment