Linh Chu

Chương 492

- Cái gì? Ba, ba vạn sáu ngàn... Cái gì?

Tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này thật sự quá say rồi, ngay cả nói chuyện cũng có chút không rõ.

- Là ba vạn sáu ngàn miếng kim tệ.

Trong lòng chủ sự này cảm thấy không ổn.

- Không có tiễn!

Tửu lượng của Thần Vũ quân Thiên phu trưởng rất lớn, đầu lưỡi như bị rút đi.

- Không có tiền?

Tươi cười trên mặt chủ sự biến mất, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh quang bay thẳng lên trời, qua trong giây lát, chỉ thấy mười tên quân sĩ mặc giáp bạc đi ra như thần binh trời giáng, cầm ngân thương ngàn cân trong tay, vây tên Thần Vũ quân Thiên phu trưởng vào giữa.

Nơi này chính là sản nghiệp Ngân Câu gia tộc, những chiến sĩ giáp bạc này chính là tử sĩ do Ngân Câu gia tộc huấn luyện, đều là cường giả thân kinh bách chiến.

- Dám ăn chùa trên địa bàn Ngân Câu gia tộc, thật sự là không muốn sống, đánh gãy hai tay hai chân của hắn cho ta.

Lão giả chủ sự hất ống tay áo lên, lạnh giọng phân phó.

Tuy Thần Vũ quân Thiên phu trưởng này uống nhiều khí lực không đủ, nhưng mà đầu óc rất thanh tỉnh, tư thế phòng ngự sẵn sàng, nhưng mà tay rất run rẩy, linh khí trong đan điền chấn động.

Những thiên tài tà tông trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người cười rộ lên, Phong Đại Ngưu này đúng là hiếm thấy, đi ăn chùa lại ăn chùa của Ngân Câu gia tộc, xem ra hôm nay không tránh khỏi đánh một trận.

Ngón tay Lục Ly Vi mang theo một tia máu tươi, ánh mắt chớp động hào quang trí tuệ, trong ánh mắt có dị thường, nàng lấy một xấp kim phiếu trong ống tay áo ra, cười nói:

- Hắn là bằng hữu của ta, tiền rượu của hắn tính cho ta.

Một đạo kim mang bay ra khỏi ngón tay của nàng, sau một khắc đã lọt vào trong tay của chủ sự, đây là kim phiếu trị giá năm vạn kim tệ.

Nhìn thấy kim phiếu, con mắt lão giả chủ sự này híp lại, có người tính tiền tự nhiên là rất tốt, vội vàng phân phó đám chiến sĩ kia lui ra.

Sau khi giật mình, Thần Vũ quân Thiên phu trưởng tỉnh rượu một nửa, nhìn lên lầu và hỏi:

- Vị bằng hữu này trượng nghĩa như vậy?

- Tự nhiên là bằng hữu trượng nghĩa. Phía trên còn rượu ngon hơn Thất Dạ Thần Tiên Đảo, chẳng lẽ Phong Tướng quân không muốn nếm thử? Giọng của Lục Ly Vi ngọt ngào, cho dù là nam nhân nào nghe được giọng nói này đều khẳng định phải đi gặp chủ nhân giọng nói để biết nàng dài ngắn thế nào.

Nữ tử có giọng đẹp như thế, lớn lên cũng tuyệt đối không quá kém.

Mỗi nam nhân đều muốn gặp được chuyện tốt anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên nếu như gặp chuyện mỹ nhân cứu anh hùng cũng rất tốt.

Gặp được chuyện tốt như vậy, làm sao không đi lên gặp mỹ nhân một lần chứ?

Những tuấn tài tà tông trẻ tuổi khó hiểu vì sao Lục Ly Vi làm như vậy, Phong Đại Ngưu tại Thiên Mai trang viên đánh tà tông xám xịt rời đi, hiện tại thời điểm hắn tự mất mặt, cứu hắn làm cái gì?

Liễu Thừa Phong lại hiểu một ít, trong lòng thầm than:

- Không hổ là nữ nhân thông minh, Phong Đại Ngưu này là mãng phu không đầu óc, tuyệt đối là thiên tài cấp sử thi dễ thu mua nhất, Lục Ly Vi thủ đoạn cao minh, chỉ sợ muốn thu phục hắn làm tọa hạ!

Bành!

Cửa phòng bị đẩy ra, Phong Đại Ngưu tùy tiện đi tới, ánh mắt quét qua chung quanh, cũng nhận ra những người này là đệ tử tà tông, con mắt co rụt lại, vội vàng lui về phía sau hai bước, muốn rời khỏi nơi này.

- Phong Tướng quân không cần khẩn trương, hôm nay chúng ta uống rượu, không nói chuyện ân oán.

Bàn tay trắng nõn thon dài của Lục Ly Vi rất đẹp, hai tay cầm chén rượu kính dâng.

Lục Ly Vi đúng là mỹ nhân ưu nhã, căn bản không có một tia lệ khí như đệ tử tà tông khác, ngược lại giống như cung nữ được học thi thư lễ nghĩa, có được lực tương tác không ai có thể cự tuyệt.

Con mắt Phong Đại Ngưu nhìn thẳng, ánh mắt không nháy nhìn chằm chằm vào dáng tươi cười mê người của Lục Ly Vi.

Đám đệ tử tà tông này thầm mắng trong lòng, Phong Đại Ngưu này đúng là cuồng đồ, khó trách lại thả lời muốn lấy trinh của thập đại mỹ nhân tà tông.

- Khục khục, vừa rồi là vị cô nương này trả tiền giúp ta, ngươi xem ta phải thế nào mới có thể báo đáp ngươi đây?

Ánh mắt Phong Đại Ngưu nhìn qua Lục Ly Vi từ trên xuống dưới, bộ dáng còn hơn cả sắc quỷ, đi qua bưng chén rượu trong tay Lục Ly Vi lên, huống chi còn bưng cả tay của Lục Ly Vi không buông.

Lục Ly Vi không nghĩ tới Phong Đại Ngưu này dễ dụ dỗ như vậy, chỉ cần có rượu ngon gái đẹp, như vậy thiên tài cấp sử thi này sẽ là của nàng.

Một thiên tài cấp sử thi, trăm năm sau chính là một sử thi Cự Kình.

Cái gọi là sử thi Cự kình, chính là vô thượng Cự kình, thiên tài cấp sử thi đạt tới Cự Kình tự nhiên là thiên tài siêu cấp.

Cũng chỉ có thiên tài cấp sử thi tu luyện tới Cự Kình mới xứng được gọi là vô thượng, chiến lực khủng bố khôn cùng, khí thế vô địch.

- Khục khục!

Chu Hiểu Liêm thật sự không nhịn được, ho khan hai tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.

Chu Hiểu Liêm cũng là thiên tài nghịch thiên điện thứ mười Sâm La Điện, truy cầu Lục Ly Vi mấy năm, đối với mỹ nhân trí tuệ hơn người này quả thực chính là nói gì nghe nấy, tự nhiên không chịu được khi thấy người thương bị chiếm tiện nghi.

Phong Đại Ngưu tùm chén rượu trong tay Lục Ly Vi lên uống cạn, sau đó lại nện cái chén vào người Chu Hiểu Liêm.

- Tiểu tử, trừng cái gì trừng?

Tuy chỉ là động tác quăng chén mà thôi, nhưng mà khí lực cực kỳ to lớn, quả thực chẳng khác gì sao chổi nhỏ nện qua, chén rượu ma sát với không khí sinh ra hỏa diễm, nhiệt độ cao khiến chén rượu tan chảy một quả cầu sắt.

Bàn tay Chu Hiểu Liêm xuất hiện một trần bàn đường kính một mét, vân ấn lưu động, giống như một mặt thuẫn.

Bành!

Trận bàn lập tức nghiền nát, cầu sắt đánh vào bàn tay của hắn, đánh cho xương cốt nổ vang, một đầu cánh tay đã bị phế.

- Phong Đại Ngưu, ta chiến với ngươi một trận.

Cánh tay Chu Hiểu Liêm gãy ngang, bộ dáng của hắn vẫn hung thần ác sát, muốn tế huyết buồm ra.

- Chu Hiểu Liêm lui ra!

Lục Ly Vi khiển trách.

- Ly Vi!

Chu Hiểu Liêm không lùi.

- Phong Tướng quân là bằng hữu của ta, ta bảo ngươi lui ra, ngươi chẳng lẽ không nghe thấy?

Đôi mắt dễ thương của Lục Ly Vi trở nên lạnh như băng.

- Lần này ta không có khả năng lui ra...

Chu Hiểu Liêm còn chưa nói xong, trong miệng máu tươi tung tóe, trong mắt ôm hận, ngón tay rực rỡ chậm rãi té trên mặt đất, trong miệng còn mọc ra một cây thứ huyết châm, máu tươi đâm xuyên qua người, máu tươi ba thước.

Cây châm nằm trên bàn bị ống tay áo Lục Ly Vi quét qua, xen lẫn linh mang, thứ huyết châm đâm xuyên từ ót qua miệng của Chu Hiểu Liêm.

- Ngươi không nghe lời, cũng không cần phải sống sót.

Lục Ly Vi đạm mạc nói ra.

Quả nhiên không hổ là nữ nhân tà tông, chỉ dựa vào mặt ngoài đánh giá mỹ nhân, vậy mười phần sai, các nàng giết người còn quyết đoán hơn nam nhân, mặc dù nam nhân ưa thích các nàng.

Đám đệ tử trẻ tuổi tà tông khác cũng chẳng cảm thấy có gì không khỏe, ánh mắt nhìn qua Lục Ly Vi đã khác trước.
Bình Luận (0)
Comment