Linh Chu

Chương 606

Bốp!

Sâm Lâm trực tiếp vung một cái tát khiến nàng bay đi ra ngoài, trên gương mặt xinh đẹp trắng như tuyết xuất hiện một dấu ấn năm ngón tay. Rầm một tiếng, nàng ngã trên mặt đất.

- Những kẻ Tà Nhân các ngươi đều không chết tử tế được, Phong gia chúng ta có vô số cường giả, nhất định có người có thể cho các ngươi bài học đau đớn.

Một thiếu nữ khác của Phong gia nổi giận quát.

Thiếu nữ này chính là muội muội của Phong Thanh Dục, cũng là thiên kim tiểu thư chi thứ ba Phong gia, gọi là Phong Thanh Lan, cũng có dáng vẻ mười bốn, mười năm, vóc người thanh tú tao nhã.

Đêm qua, nàng mới trở về từ học viện Niệm học, còn chưa kịp bước xuống từ xe hương liền bị hai tên tu sĩ Sâm La Điện bắt lấy, dẫn tới nơi này.

- Phong gia các ngươi cũng chỉ có thể xưng bá tại phủ Nam Thái, trước mặt Đệ Thất Điện Sâm La chúng ta, chẳng qua chỉ là một đám phế vật thôi.

Một tên đệ tử Tà Tông khinh thường cười một tiếng.

Bỗng nhiên, một tiếng sấm sét Lôi Đình từ trên Tấn Hà truyền đến. Một người trung niên áng chừng năm mươi tuổi đang đạp nước mà đến. Trên người mang theo một cảm giác tang thương, trên mặt lộ vẻ lo buồn. Ánh mắt kia của lão tuyệt đối không phải người năm mươi tuổi có khả năng có được.

Đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La đều bị khí tức trên người lão làm kinh động, nhất tề đưa mắt quay sang nhìn kĩ.

- Là trưởng lão thứ tám, chúng ta được cứu rồi.

Mấy thiên kim tiểu thư Phong gia đều kích động đến rơi lệ, rốt cục thấy được hy vọng. Trưởng lão thứ tám có tu vi cao đến đáng sợ, đã tu luyện trên trăm năm, tại Phong gia có được địa vị cực cao.

Phong Thanh Dục nằm trên mặt đất, có hơi ngẩng đầu lên, nói:

- Cường giả tuyệt đỉnh Phong gia chúng ta đến, những kẻ Tà Nhân Sâm La Điện các ngươi khó tránh dược tai nạn.

Tiết Ích cười một tiếng mỉa mai, từ trong người lao ra hai đạo dị thú chiến hồn. Hắn mang theo một cây thần mâu, bay lên không bay lên, tà khí hào hùng quát:

- Người phương nào tới đây?

Người trung niên đạp sóng mà đi kia lập tức ngừng bước chân lại. Lão đứng ở trên mặt nước, nhàn nhạt cười nói:

- Phong gia trưởng lão thứ tám, Phong Duy Đình.

Một đệ tử Tà Tông như con khỉ ốm bay xuống từ Thiên Môn, thân thể tựa như con thoi lướt trên mặt nước. Hắn bay về hướng Phong Duy Đình

- Những trưởng lão này của Phong gia chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy, chỉ có thể bạo ngược tại gia đình. Lão đại Sâm Lâm của chúng ta đều đã làm thịt Phong gia đệ Lục trưởng lão, chặt rụng đầu nó như con chó. Cái tên trưởng lão thứ tám này liền để cho ta tới đối phó hắn.

Phong Duy Đình đứng ở trên mặt nước, bàn chân nhẹ nhàng đi một bước trên nước gợn. Một cơn rung động liền chấn động ra ngoài, sóng nước càng ngày càng mạnh mẽ, dao động làm cho mặt sông cơ hồ như muốn khuấy sông lật biển.

- Phốc!

Hai chân của tên đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La bị một cỗ chấn khí vô hình đánh gãy, một mảnh máu huyết bắn tung tóe tại nửa người dưới của hắn, nửa thân thể phía trên cứ như thế mà chìm vào đáy sông.

- Người của Đệ Thất Điện Sâm La Điện các ngươi thật sự là khinh người quá đáng, thực sự đã cho Phong gia chúng ta là dễ bắt nạt đến như vậy sao?

Ngón tay trưởng lão thứ tám Phong Duy Đình búng một cái trong không khí. Lập tức liền có mười hai đạo Linh khí bay ra từ ngón tay lão, làm mặt nước trong hồ nước bị kích động lan tới, như muốn phải nện vỡ chiến thuyền Tà Tông.

Tiết Ích nhếch miệng cười một tiếng, hai tay đồng thời xuất ra một chưởng, hai con dị thú chiến hồn mãnh liệt như nước cuộn trào, liền bay ra từ trong bàn tay. Hồn thú giương nanh múa vuốt, phát ra những tiếng gầm rống như trời long đất lở, mười hai đạo Linh khí do trưởng lão thứ tám đánh ra đều bị chấn vỡ.

Hai con dị thú chiến hồn lao điên cuồng trên mặt sông, kéo theo hai vệt sóng trắng cuồn cuộn.

Sắc mặt trưởng lão thứ tám trở nên cực kì nghiêm túc, những đệ tử Tà Tông này quả nhiên cường đại. Chẳng qua mới khoảng hai mươi tuổi, cũng đã so sánh hơn được trăm năm tu hành của lão.

Hai chân trưởng lão thứ tám chùng xuống, đứng thành thế trung bình tấn. Lão búng ra một ngón tay, trên đầu ngón tay hình thành một cỗ phong kình. Đó là tuyệt học 《 đại phong kình 》của Phong gia.

Một mảnh gió giật cuồn cuồn thổi quét trên mặt nước tới, khiến cho dòng nước Tấn Hà đang chảy xiết đều phải dừng hết lại.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Hai con dị thú chiến hồn bị công kích nện vào mà bay ngược trở về, trưởng lão thứ tám cũng liền lui lại bảy bộ, huyết khí trong thân thể bốc lên, đầu khớp xương trên ngón tay đều đau đớn muốn nứt ra.

Sâm Lâm cười nói:

- Tiết Ích, tu vi của ngươi đã thụt lùi, ngay cả loại nhân vật này đều không thu thập được, có muốn ta đến trợ giúp ngươi hay không.

Tiết Ích lạnh nhạt hầm hừ một tiếng, châm chọc cười nói:

- Hắn dẫu có nói gì đi chăng nữa cũng là tiền bối Phong gia. Nếu như ta xuất một chiêu liền đánh gục hắn, thì cũng quá không nể mặt mũi hắn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Tiết Ích sắc mặt trầm xuống, tay xách thần mâu trực tiếp xông lên phía trước. Chiến khí mãnh liệt trên người như nước cuộn trào, thần mâu tựa như con rồng lượn đâm thẳng ra ngoài, trong nháy mắt cũng đã xuất hiện ở vị trí ngực của trưởng lão thứ tám.

Trưởng lão thứ tám sắc mặt biến đổi đột ngột, tốc độ của hắn làm thế nào lại nhanh như vậy. Lại lần nữa lão đánh ra một đạo 《 đại phong kình 》, nhưng mà lại bị dễ dàng đánh bại, vị trí ngực bị thần mâu xuyên thủng ra một lỗ huyết.

- Phốc!

Từ trong miệng trưởng lão thứ tám phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị một cỗ tà khí màu xám xâm lấn, toàn thân đều không thể động đậy, lục phủ ngũ tạng đều như đang bị nướng ở trên đống lửa đỏ, khô nóng mà đau đớn.

- Rầm!

Tiết Ích nhếch miệng cười một tiếng, trực tiếp tóm lấy đầu trưởng lão thứ tám, ném bay lão đi ra ngoài. Cứ như vậy lão chật vật không chịu nổi mà rơi xuống trên chiến thuyền.

Hắn bay trở về chiến thuyền từ trên Tấn Hà, một cước dẫm trên lưng trưởng lão thứ tám. Trong lòng trưởng lão thứ tám cảm giác đặc biệt sỉ nhục, lại bị một kẻ tiểu bối cấp đánh bại, còn bị hắn dẫm dưới chân.

Lão muốn giãy dụa đứng lên, nhưng mà lại bị Tiết Ích một lần nữa hung hăng dậm ở trên người, trên lưng tràn đầy huyết dịch.

- Đây chính là cường giả tuyệt đỉnh của Phong gia các ngươi, thật sự là không chịu nổi một kích.

Tiết Ích nhe răng cười mà nói, ánh mắt quét qua mấy thiên kim tiểu thư kia của Phong gia.

Phong Thanh Dục, Phong Thanh Lan và mấy thiếu nữ Phong gia khác đều tuyệt vọng rơi lệ, cúi đầu, không dám nhìn những ánh mắt trần trụi này của đệ tử Sâm La Điện. Ngay cả đại nhân vật như trưởng lão thứ tám đều thua ở trong tay những tà ma này, còn có người phương nào có thể là đối thủ của bọn chúng.

Đối với bọn họ những thiên kim tiểu thư Phong gia này mà nói, trưởng lão thứ tám đều đã là người không tầm thường như Thần Tiên. Ngay cả cha của mình và gia gia, đều phải cung kính đối với lão. Nhưng mà trưởng lão thứ tám lại bị một Tà Nhân dẫm đạp dưới chân, khiến cho thế giới quan trong lòng bọn họ bị sụp đổ trong nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment