Linh Chu

Chương 693

- Cái gì, ngươi có thể đáng tin cậy một chút hay không?

Đông Phương Kính Nguyệt cắn chặt hàm răng, muốn nhắc tỳ bà trong tay lên đập đầu Phong Phi Vân.

- Ngươi gấp cái gì, ta còn chưa nói không ra được.

Phong Phi Vân nói.

Phong Phi Vân không có đấu miệng lưỡi với nàng, hắn cảm thấy nếu chấp nhặt với nàng, quả thật chính là vũ nhục với trí thông minh của mình.

Đương nhiên Đông Phương Kính Nguyệt không phải nữ tử dễ tức giận, nàng cũng không có tức giận, tính cách của nàng nhã nhặn lịch sự, lãnh đạm như sương khói, nhưng mà trước mặt Phong Phi Vân, mỗi chuyện hắn làm đều là cho nàng tức giận phát điên lên.

Đông Phương Kính Nguyệt biết tên này cố ý làm thế.

Phong Phi Vân cố ý, có lẽ còn có thành phần vô ý.

Ai bảo Đông Phương Kính Nguyệt lớn lên giống Thủy Nguyệt Đình như vậy, hơn nữa ngay cả khí chất giống nhau như đúc, Phong Phi Vân không nhìn nàng còn khá tốt, nếu nhìn qua một cái thì tức giận muốn đánh vào đầu của nàng.

Đương nhiên chỉ là tưởng tượng mà thôi.

- Ồ!

Đột nhiên Phong Phi Vân dừng bước lại, Đông Phương Kính Nguyệt theo sát sau lưng hắn, thân hình mềm mại dán lên người của hắn, đặc biệt là bộ ngực cao ngất trực tiếp chạm vào lưng Phong Phi Vân, hàn khí từ bộ ngực của nàng làn chuyển toàn thân, làm cho nàng không nhúc nhích trong ba giây ngắn ngủi.

Quá đáng giận.

Thật sự đáng giận mà!

Hắn tuyệt đối cố ý làm thế.

Đông Phương Kính Nguyệt lần này thật sự tức giận rồi, trong mắt phượng của nàng bắn ra tia lửa, nàng cho rằng Phong Phi Vân cố ý chiếm tiện nghi của nàng nên mới dừng bước lại, để bộ ngực của nàng dán lên lưng hắn, nếu không phải cố ý, vì sao ngực của hắn có hàn khí truyền tới, thân thể của nàng như đông thành khối băng.

Đây quả thật giống như Phong Phi Vân cố ý ăn đậu hủ của nàng.

Tuy Phong Phi Vân không ngại làm như vậy, nhưng mà lần này hắn thật bị oan uổng, ai bảo lưng của hắn có diêm vương tịch lương, như vậy chỉ có thể trách Đông Phương Kính Nguyệt không may.

Vào lúc Đông Phương Kính Nguyệt không nhịn được nữa, định ra tay với Phong Phi Vân, đột nhiên Phong Phi Vân vươn tay ra kéo cánh tay của nàng, nói:

- Có phát hiện trọng đại, theo ta đi1

Lúc này không có chút dấu hiệu nào, Đông Phương Kính Nguyệt lại lảo đảo, tay ôm tỳ bà suýt rơi xuống.

Dọc theo ấn ký chân nhân lưu lại, đi tới một vách đá, nơi này có một tòa miếu thờ nhỏ, đại khái cao nửa người, bên trong có một chén đèn dauafm, bên cạnh miếu thờ còn có vài tấm vải đỏ phiêu động trong gió.

Đây là một tòa miếu thờ thổ địa.

Nhưng mà không phải thồ thổ địa, bên trong thờ phụng một nữ tử, dung mạo như thiên thiên, thanh thuần như ngọc, trên người đeo ruy băng bồng bềnh, người ta có cảm giác muốn quỳ bái/

Loại cảm giác này so với tế bái các tượng thần trong miếu thờ còn cường đại hơn.

- Thủy... Nguyệt... Đình!

Hai mắt Phong Phi Vân mở to ra, nắm đấm xiết chặc, xương cốt như nứt vỡ ra, giống như tiếng nổ vang vọng.

Trên miếu thờ này có khắc chữ cổ vạn năm trước "Tấn Hà nữ thần miếu".

Trong thôn dưới một thạch bích, một miếu nhỏ xây bằng đá lẻ loi trơ trọi tọa lại ở chỗ này.

Dưới miếu nhỏ cũng có ngọn đèn bất diệt.

Gió mát thổi qua, thổi ngọn đèn phất phơ, làm cho thôn xóm cô tịch này càng thê lương hơn, cũng không biết xảy ra chuyện gì đã làm cho người trong thôn biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại Tấn Hà nữ thần miếu tọa lạc ở đây.

Tìm được Lưỡng Nhân Thôn biến mất vạn năm trước.

Hiện tại cũng tìm được Tấn Hà nữ thần miếu.

Những thôn dân trong thôn trang trên bờ sông Tấn đời đời tương truyền về truyền thuyết Tấn Hà nữ thần, nhưng mà chưa ai gặp qua "Lưỡng Nhân Thôn" và "Tấn Hà nữ thần miếu", hiện tại bị Phong Phi Vân tìm được.

Lần này đã chứng minh suy đoán của Lâm Minh là chính xác.

- Thủy Nguyệt Đình, ngươi dựa vào cái gì để được người ta gọi là Tấn Hà nữ thần? Ngươi có tư cách gì để được người ta hương khói? Ngươi cút ra đây cho ta!

Phong Phi Vân sắc mặt dữ tợn, hét lớn một tiếng, cự đao đá trắng trong tay bay ra, lọt vào trong tay Phong Phi Vân, trên người sinh ra lực lượng cuồng bạo, hai tay cầm đao, ánh đao bắn ra lôi quang dữ tợn.

Một đao chém xuống Tấn Hà nữ thần miếu.

Oanh!

Tượng nữ thần trong miếu hai mắt bắn ra thần hoa thánh khiết, một đạo thần quang màu trắng trong tượng thần bay ra ngoài, cự đao đá trắng còn chưa va chạm vào miếu thờ đã bị thần mang bắn ra ngoài.

Phong Phi Vân giống như chém lên núi thép, hai tay bị lực phản chấn run lên, xương cốt như nứt vỡ ra.

Loong coong!

Hổ khẩu vỡ ra, máu tươi rơi rụng, cự đao đá trắng bay khỏi tay Phong Phi Vân, xoay vài vòng trong không khí, sau đó cắm xuống đất.

Phong Phi Vân cũng lui vài bước mới đứng vững thân hình, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào tượng thần trong miếu thờ, hắn nhìn qua dung nhan phong hoa tuyệt đại của nàng, còn có thần khí thánh khiết đoan trang, giống như đang cười nhạo Phong Phi Vân hèn mọn, càng nhìn bộ dáng tượng thần này, lửa giận trong lòng Phong Phi Vân bị kích phát mạnh hơn.

- Ngươi còn cười, cười đã chưa, tiện nhân, ta sẽ làm ngươi cười không nổi.

Phong Phi Vân cắn chặt hàm răng, trực tiếp xông lên, tay không tấc sắt đánh mạnh vào Tấn Hà nữ thần miếu, mỗi nắm đấm của hắn đều mang theo lực lượng ngàn cân, có thể phá núi dỡ đất, mặt đất chấn động không thôi, nhưng mà Tấn Hà nữ thần miếu không có sứt mẻ gì, trên người tượng thần bắn ra bạch quang ngăn cản quyền kình Phong Phi Vân đánh xuống.

Bạch quang bắn ra từng đạo, cũng không vỡ nát.

Phong Phi Vân cho tới bây giờ đều là người lý trí, chỉ có nhìn thấy Thủy Nguyệt Đình thì lý trí hóa thành hư ảo, trong lòng chỉ có --- hận và hận.

- Giết giết giết!

Đông Phương Kính Nguyệt nhìn qua bộ dáng Phong Phi Vân bây giờ, trong lòng chua xót không nói nên lời, chỉ có hận một người cực lớn mới biến người ta mất lý trí, trở thành một tên diên, chủ yếu nhất người này lớn lên giống nàng như đúc.

- Khó trách hắn lần đầu tiên gặp ta thì vung quyền công kích!

Đông Phương Kính Nguyệt không có tiến lên an ủi Phong Phi Vân, nàng sợ sẽ hiệu quả ngược, Phong Phi Vân hiện tại hai mắt đỏ ngầu, có thể sẽ xem nàng thành Thủy Nguyệt Đình.

Chỗ tối có đôi mắt run sợ.

Lệnh Đông Lai vẫn đi theo sau lưng Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt, nhìn thấy Tấn Hà nữ thần miếu và tượng nữ thần nhỏ thờ cúng bên trong, nội tâm của hắn run sợ.

- Tấn Hà nữ thần miếu trong truyền thuyết lại nằm trong quỷ thôn. Tấn Hà nữ thần quả nhiên đẹp như tiên nữ, khí chất trên người thật sự rất giống Đông Phương Kính Nguyệt.

Lệnh Đông Lai nội tâm cảm khái, tiếp theo ánh mắt ngưng trọng.

- Phong Phi Vân này vì sao phát điên lên? Tại sao vô duyên vô cớ công kích Tấn Hà nữ thần miếu, trong miệng còn hô tên một nữ nhân, Thủy Nguyệt Đình, Thủy Nguyệt Đình là ai?

Lệnh Đông Lai cũng không có nhìn qua dung mạo Đông Phương Kính Nguyệt, cũng không biết Đông Phương Kính Nguyệt và Tấn Hà nữ thần kia giống như đúc, chỉ cảm giác khí chất hai người rất gần.

- Phong Phi Vân, không nghĩ tới ngươi còn nhược điểm lớn như vậy!

Lệnh Đông Lai lấy mặt nạ bạc ra, mang lên mặt, giống như ngân diện quỷ quái, trong miệng phát ra giọng khàn khàn.
Bình Luận (0)
Comment