Linh Chu

Chương 697

Trong rừng, ở một dòng suối nhỏ, Dạ Tiêu Tương an vị bên dòng suối này, hai chân ngâm trong nước lạnh, hai tay ôm đầu gối, nước mắt như ngọc rơi lả tả, hai mắt của nàng nhìn qua nước suối, giống như nhìn thấy bóng người đáng chết kia.

- Nếu ngươi đã không thể dẫn ta đi, vì sao lại xâm nhập vào trong tâm hồn của ta, vì cái gì, vì cái gì?

Dạ Tiêu Tương cắn răng, muốn cắn phá bờ môi, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.

Ông ông...

Một chiếc xe tinh mỹ ghé qua rừng phong lá đỏ nơi đây, trên bánh xe dính đầy bụi đất, ngay cả tuyết lộc thú kéo xe trong mũi phun ra hai làn khói trắng, hiển nhiên là đã đi đường thật lâu.

Nhưng mà chiếc xe này không có người đánh xe, thật giống như tuyết lộc thông linh, bản thân nhạn ra đường đi.

Chiếc xe này đi về phía na, hiển nhiên là đi về hướng thần đô.

- Cô nương, từ nơi này tới thần đô còn mấy ngày lộ trình?

Trong xe truyền ra âm thanh hấp dẫn tới tận cùng, giọng nói còn thanh thúy hơn cả tiếng sơn ca hót, còn dễ nghe hơn tiếng nước chảy.

Dạ Tiêu Tương vẫn ngồi bên bờ suối nhỏ, hai mắt mê ly ướt át, giống như không nghe có người đang hỏi đường.

Rèm xe vén lên, rèm xe làm bằng băng tơ tầm và tuyết lụa dệt thành, tinh tế như tuyết, nhưng mà bàn tay vén rèm còn đẹp hơn rèm che cả trăm lần, mềm mại hơn cả ngàn lần.

Một nữ tử tuyệt thế mặc áo trắng đi xuống xe, trên người mang theo hương khí thoang thoảng, cổ tay mang theo thủ trạc mã não màu huyết sắc, cổ thật dài trắng như cổ thienenga.

Nàng mang khăn che mặt màu trắng, trên đầu cắm một ngân tinh hồ điệp, son phấn còn đẹp hơn cả rừng lá phong, hình thành nét đẹp đối lập rõ rệt.

- Cô nương, ta từ Nam Thái Phủ tới đây, tiến vào thần đô có chuyện quan trọng cần làm, kính xin cáo tri đây là nơi nào, nơi đây cách thần đô còn xa không?

Nữ tử áo trắng đứng sau lưng Dạ Tiêu Tương.

Dạ Tiêu Tương hiện tại nghe được có người nói chuyện với mình, vì vậy quay đầu sang, nhìn thấy nữ tử áo trắng, lập tức kinh hô, nói:

- Đông Phương Kính Nguyệt... Không, ngươi không phải Đông Phương Kính Nguyệt, ngươi là...

Cô gái sau lưng thật đẹp, hơn nữa còn mặc áo trắng, làm cho Dạ Tiêu Tương nhận lầm người, nhưng mà nhìn kỹ thì phát hiện nữ tử này không phải Đông Phương Kính Nguyệt, tuy các nàng mang mạng che mặt, nhưng mà khí chất khác nhau hoàn toàn, ngay cả ánh mắt của các nàng cũng khác.

Là hai nữ tử khác nhau,

- Dạ tỷ tỷ.

Trong mắt nữ tử áo trắng hiện ra thần sắc vui mừng, tiếp tiếp nhào tới ôm lấy Dạ Tiêu Tương.

Dạ Tiêu Tương nói:

- Ngươi là...

- Hồng Nhan nhi.

Nam Cung Hồng Nhan trong mắt kích động chảy nước mắt, nói:

- Mười năm trước, Nam Thái Phủ, bên ngoài Tuyệt Sắc Lâu, vào lúc gió tuyết rơi nhiều, tiểu nữ hài sắp chết đói dưới mái hiên...

- Hồng Nhan nhi, Nam Cung Hồng Nhan!

Dạ Tiêu Tương lau nước mắt trên con mắt đỏ hoe, sắc mặt hiện tại hơi lộ ra vẻ vui mừng, nói:

- Lúc ta rời khỏi Tuyệt Sắc Lâu thì ngươi vẫn là tiểu cô nương mười ba tuổi, không nghĩ tới hiện tại đã cao như thế này, còn đẹp hơn nhiều!

- Có đẹp hơn cũng không xinh đẹp bằng Dạ tỷ tỷ!

Nam Cung Hồng Nhan lần này tới thần đô, mục tiêu quan trọng nhất chính là cứu Dạ Tiêu Tương ra khỏi thần đô, không nghĩ tới ở bên ngoài lại gặp nàng.

Nam Cung Hồng Nhan nhìn thấy gương mặt Dạ Tiêu Tương nước mắt chưa khô, ân cần hỏi:

- Tỷ tỷ làm thế nào chạy ra khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu?

- Ta...

Dạ Tiêu Tương kéo Nam Cung Hồng Nhan tới ngồi bên dòng suối nhỏ, giảng cho nàng nghe những chuyện xảy ra gần đây.

Đương nhiên nàng không có nói tên Phong Phi Vân, cũng bởi vì nàng không muốn nói tới Phong Phi Vân.

Nam Cung Hồng Nhan thông minh cỡ nào, trong ánh mắt xinh đẹp mang theo vẻ trêu chọc, nói:

- Nói như vậy tỷ tỷ thích nam tử cứu ngươi, về sau các ngươi phát triển tới mức nào?

Trong mắt Dạ Tiêu Tương mang theo vẻ bối rối, mắt hạnh má đào, u oán nói:

- Hắn là tuấn tài danh chấn thiên hạ, không muốn theo ta rời khỏi thần đô.

- Cho nên ngươi một mình chạy tới nơi này, một mình khóc ở đây?

Sát khí trên người Nam Cung Hồng Nhan tỏa ra, cả rừng phong lá đỏ này sinh ra gió mạnh, cuốn lá phong bay ngập trời, chim chóc trên nhánh cây rơi xuống đất, giọng của nàng lạnh lùng nói

- Lẽ nào lại như vậy, Dạ tỷ tỷ dung mạo tuyệt diễm, có thể vừa ý hắn là phúc mười đời của hắn rồi, hắn còn bạc tình bạc nghĩa như thế, nói cho ta biết hắn là ai, ta thay ngươi giết kẻ phụ tình này.

Dạ Tiêu Tương có ân với nàng, Nam Cung Hồng Nhan làm tất cả lúc trước chính là vì muốn cứu Dạ Tiêu Tương ra khỏi Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Dạ Tiêu Tương không chỉ là ân nhân cứu mạng nàng, còn là thân tỷ tỷ tôn kính nhất.

Tỷ tỷ của mình bị nam nhân khi dễ, nàng làm muội muội làm sao không báo thù cho nàng chứ.

Giết người, Nam Cung Hồng Nhan chưa bao giờ nương tay qua.

- Không liên quan tới hắn, kỳ thật là ta tình nguyện mà thôi.

Dạ Tiêu Tương buồn bã nói ra, không có khóc nữa, ngược lại tươi cười ngọt ngào.

- Nếu Dạ tỷ tỷ vừa ý hắn, như vậy hắn nhất định là của ngươi, nếu hắn không tuân theo, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết, đến lúc đó hắn muốn khóc cũng không khóc được.

Nam Cung Hồng Nhan mắt phượng mang theo sát khí, nàng đã lâu chưa từng muốn giết người như thế.

nàng kéo Dạ Tiêu Tương đi vào trong xe.

- Hồng Nhan nhi, ngươi mang ta đi chỗ nào?

Dạ Tiêu Tương nói.

- Thần đô!

Nam Cung Hồng Nhan nói.

- Ta không đi thần đô!

Dạ Tiêu Tương nói.

- Dạ tỷ tỷ, trước mặt nam nhân, dù thế nào cũng không thể trốn tránh, không thu thập hắn một trận, hắn còn tưởng rằng tỷ tỷ Nam Cung Hồng Nhan ta là dễ khi dễ.

Hai mắt Nam Cung Hồng Nhan bắn ra hàn tinh, trực tiếp kéo Dạ Tiêu Tương vào trong xe, tuyết lộc lao nhanh, lao thẳng về hướng thần đô.

Bắc Minh phiệt bố trí tu sĩ ở chín quan và bảy mươi hai trọng trấn, căn bản không thấy bóng dáng Phong Phi Vân ở đâu, mà Phong Phi Vân đã tiến vào thần đô/

Thần đô thật sự quá lớn, tưởng thành một tầng lại một tầng, đường cái rộng hơn hai trăm mết, mười chiếc chiến xa dị thú cũng có thể chạy song song qua, Phong Phi Vân lần đầu tiên nhìn thấy đường cái thần đô.

Lần trước là ngồi trong xe, suốt đêm đi từ Phong gia tới biệt phủ ở thần đô, đều không thể dò xét đường đi, huống chi cứ cách một ngàn mét còn có tường thành khắc trận pháp, có thể ngăn cản thần thức tu sĩ dò xét.

- Không hổ là đệ nhất thành cổ Thần Tấn vương triều.

Phong Phi Vân cũng không vội vàng, dù sao hiện tại đã tới thần đô, Dạ Tiêu Tương cũng rời khỏi, ngược lại cũng nên đi dạo một vongf.

Trong thần đô tụ tập tu sĩ tới từ bát đại phủ, cơ hồ mỗi phủ đều có văn hóa đặc biệt, mà ngay cả dung mạo cũng khác biệt thật lớn, lộ ra nét mới lạ.

Vào lúc nàyVạn Hương Sầm lại tìm được hắn.

Phong Phi Vân kinh ngạc, cười hỏi:

- Vạn đại mỹ nhân, tại sao biết tới thần đô tìm ta thế?

- Khi ngươi bước vào thần đô một bước, chí ít có hơn mười thế lực lớn biết ngươi trở về.
Bình Luận (0)
Comment