Linh Chu

Chương 760

Phong Phi Vân thật giống như không nghe ra châm chọc trong lời của Lý Tiêu Nam, cởi mở cười nói:

- Nếu ngươi đã khiêm nhường như vậy thì ta cũng không ngại chỉ điểm ngươi một chút, ngươi vừa rồi tổng cộng thổi bốn thủ khúc, 《 Nhạc Vương Lánh 》, 《 Phong Hưu Xử 》, 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》, 《 Tuyết Vực Nam Thiền 》, mỗi một khúc đều là tác phẩm xuất sắc nhất, nhưng ở trong mắt người trong nghề chính thức, ngươi thổi lại tục không nói nổi. 《 Nhạc Vương Lánh 》 vốn nên rầm rộ, âm tiết vang dội, như Nhạc Vương lâm thế, nhưng lại bị ngươi thổi đến mưa phùn lã lướt, giống như một ả đàn bà vậy.

- Lại nói đến 《 Phong Hưu Xử 》, đây vốn là một khúc tuyên dương tự do, tiết tấu nhẹ nhàng, nhạc khúc vận luật hào hứng, "hành đáo phong hưu xử, tọa khán vân khởi thì", nhưng lại bị ngươi thổi bó tay bó chân, nào có loại kinh diễm như Diệp Văn Cơ năm đó thổi 《 Phong Hưu Xử 》 chứ.

Biểu lộ vốn tiêu sái thong dong của Lý Tiêu Nam đã thay đổi, sắc mặt trở nên ngưng trọng, lời Phong Phi Vân cũng không phải nói hưu nói vượn, đúng là chỗ yếu của hắn, vốn hắn muốn khiến Phong Phi Vân khó chịu nổi, sau đó biết khó mà lui, nhưng không nghĩ đến lại khiến mình khó chịu nổi như thế.

Đông Phương Kính Nguyệt cũng nhẹ "Ồ" một tiếng, cảm giác rất cổ quái, tên đần Phong Phi Vân này ngay cả nhạc phổ cũng không biết đọc, sao lại đột nhiên có nghiên cứu với âm luật như thế chứ?

Những tuổi trẻ tài tuấn khác cũng bị lời Phong Phi Vân nói khiến sững sờ, chẳng lẽ Yêu Ma Chi Tử đúng là một âm luật đại gia sao?

- Chúng ta lại nói đến khúc 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 kia, đây vốn là một thủ khúc đau thương, chính là do âm luật đại gia nổi danh năm đó 'Công Tôn tam nương' sáng chế, Công Tôn tam nương mỹ mạo diễm tuyệt đương thời, lại bị Đạo Môn chưởng giáo vứt bỏ, một đêm đầu bạc, nên mới viết ra khúc 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 này.

- Tiếng ca vừa ra, ngư trùng đều buồn bã, trời cao thất sắc, chỉ tiếc Công Tôn tam nương tấu hết khúc này liền hương tiêu ngọc vẫn, lao vào Tấn Hà, một đời giai nhân theo gió trôi qua, 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 từ đó về sau đã trở thành có một không hai, đời sau không còn ai có thể tấu ra một phần mười niềm thương nhớ trong đó nữa.

- Lý Tiêu Nam ngươi tấu ra 《 Bạch Phát Mỹ Nhân Ca 》 tuy rằng niềm thương nhớ đầy đủ, nhưng lại không có cổ bi thương và tuyệt vọng sau khi bị tình nhân vứt bỏ, kém quá xa rồi.

Phong Phi Vân ngồi ở trong cung điện, thanh âm bay ra, tựa như một vị hiền giả trên đời vô song đang thở dài nhạc lý, khiến tuổi trẻ tài tuấn ở đây nghe được đều âm thầm gật đầu, cảm thấy cực kỳ có lý.

- Về phần khúc 《 Tuyết Vực Nam Thiền 》 cuối cùng, đây vốn là một địch khúc, ngươi dùng cổ huân thổi cũng không có gì đáng trách, nhưng vì sao ta không nghe được tiếng ve kêu, chỉ có thể nghe được tiếng huân, không nghe được tiếng ve thì còn gì gọi là Tuyết Vực Nam Thiền nữa?

Phong Phi Vân buồn vô cớ thở dài, lắc đầu bóp cổ tay, nói:

- Tài tử đệ nhất thiên hạ cũng không gì hơn cái này, thật sự là hư danh nói chơi.

Nam Cung Hồng Nhan từ từ đi đi, ôm đàn đi lên Vân Đài, cách trời cao, nhìn qua tòa cung điện kia, thanh âm thanh thúy nói:

- Nói nhiều như vậy, cũng đều chỉ là lý luận suông, chỉ cần là người đọc qua sách, đều có thể nói được rõ ràng, nếu ngươi có bổn sự như vậy, không bằng chơi cho mọi người nghe một khúc.

Lý Tiêu Nam đứng chắp tay, khoan thai cười nói:

- Hồng Nhan cô nương nói rất đúng, nếu Phong huynh đã có đại tài như thế, sao không để mọi người chúng ta mở mang tầm mắt chứ.

Trong cung điện, yên lặng thật lâu.

Rất nhiều người đều bắt đầu cười nhạo, cảm thấy Phong Phi Vân chính biết miệng lưỡi lợi hại, chính thức thi đấu âm luật thì ngay cả một đầu ngón tay của Lý Tiêu Nam cũng kém xa.

- Két...

Xa xa, Lưu Ly Cung Điện treo trên bầu trời mở ra đại môn, Phong Phi Vân mang theo một vò rượu lớn, vừa uống, vừa đi đi, trên người mùi rượu trùng thiên, đứng xa xa nhìn qua chúng tuổi trẻ tài tuấn, cười nói:

- Nếu các ngươi đã muốn kiến thức, vậy hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết rõ cái gì mới thật sự là âm luật.

Phong Phi Vân trên bậc thang trước cung điện cuồng vũ, trong tay bạch quang lóe lên, liền có 108 bát rượu rơi trên mặt đất, xếp đặt thành chín vòng hình tròn, không bàn mà hợp ý với Thiên Cương Địa Sát chi thuật.

Rầm rầm.

Phong Phi Vân một bên uống rượu, một bên rót rượu trong vò vào chén, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như quỷ mị vậy, sau khi xoay tròn chín vòng quay 108 cái bát rượu thì rượu đều đã được rót đầy, hơn nữa số lượng rượu trong từng bát đều giống hệt nhau.

108 cái bát rượu, rượu trong từng bát đều đồng đều, không xê nhích chút nào, sức phán đoán này quả thực khiến người phải sợ hãi thán phục.

- Đây là. . . Kích Khánh Nhạc, không đúng, Kích Khánh Nhạc bình thường chỉ bày ra bảy chén, người âm luật cao thâm cũng chỉ bày ra mười tám chén, không thể nhiều hơn được nữa, bằng không thì quá nhiều âm điệu biến hóa, căn bản không thế khống chế, hơn nữa cũng không có tốc độ đánh nhanh như vậy.

Tây Việt Lan Sơn nói ra.

- Đích thật là Kích Khánh Nhạc, nhưng lại bất đồng, kích khánh không có khả năng cần đến 108 chén, chẳng lẽ tạo nghệ âm luật của Phong Phi Vân vậy mà đã cao thâm đến loại tình trạng này rồi sao?

Rất nhiều người hiểu được âm luật đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy một tia không thể tưởng tượng nổi.

Nam Cung Hồng Nhan lông mày có chút cau lại, luôn cảm thấy là lạ nhưng lại không thể nói rõ.

Phong Phi Vân giẫm mạnh trên mặt đất, 108 cái bát sứ bạch ngọc liền bay lên, lơ lửng dưới ánh trắng giữa không trung, trong tay hắn nắm lấy một cái đũa bạc, xa xa cười nói với mọi người:

- Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết một chút cái gì mới thật sự là 《 Phong Hưu Xử 》, hành đáo phong hưu xử, tọa khán vân khởi thì.

Phong Phi Vân huy động chiếc đũa, nhẹ nhàng đánh lên miệng chén, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mà cùng lúc đó, Lý Tiêu Nam có chút ý bảo, 16 vị nhạc sử liền đồng thời bay lên, các nàng cầm trong tay nhạc khí bất đồng, mỗi người chiếm một phương vị, đồng thời đánh lên 《 Phong Hưu Xử 》, tạo nghệ âm luật của các nàng đều cực cao, 16 người đồng thời diễn tấu, đồng thời chặn đánh Phong Phi Vân.

Đôi đũa trong tay Phong Phi Vân tốc độ đánh càng lúc càng nhanh, thanh âm thanh thúy dễ nghe, đã luyện thành một mảnh, quả thực ôn hòa tựa như gió xuân, khiến nhân tâm sảng khoái.

Oanh.

Mười sáu vị nhạc sử đồng thời phát lực, một cổ cuồng phong vô hình cuốn qua, có xu thế bài sơn đảo hải, cuốn khắp toàn bộ thiên mạc, khiến đám mây trên bầu trời đều bị thổi tan.

Đây chỉ là lực lượng âm nhạc, cũng không phải các nàng sử dụng linh lực.

Tiết tấu trong tay Phong Phi Vân cũng càng lúc càng nhanh, gió xuân ngày xuân biến thành cuồng phong ngày đông, thân thể giống như biến thành hư ảnh, trực tiếp bay mua quanh 108 cái chén ngọc, đánh ra nhạc khúc cuồng loạn vang dội, kích tình nước cuộn trào, khiến mọi người ở đây nghe được đều không kìm được nhiệt huyết sôi trào, như thiên quân vạn mã xung phong liều chết qua vậy.
Bình Luận (0)
Comment