Linh Chu

Chương 764

Nếu không phải cố kỵ ở đây quá nhiều người thì Long Thương Nguyệt đã trực tiếp triển khai Tà Linh Tầm Bảo Thuật, thôn phệ hết một thân tu vị của Tây Việt Lan Sơn rồi.

Bá.

Long Thương Nguyệt tế ra một thanh cổ kiếm, kiếm quang lóe lên, một đạo huyết tuyền từ trong miệng Tây Việt Lan Sơn bay ra, trong huyết tuyền còn có một đoạn đầu lưỡi cũng bay ra theo.

Tây Việt Lan Sơn toàn thân run rẩy, thân thể quằn quại ngã trên mặt đất, tay bụm lấy miệng đã không ngừng phun máu, phát ra tiêng kêu "Ô ô" thảm thiết.

- Đây là kết cục khi không tôn trọng Thần Vương.

Đôi mắt đẹp của Long Thương Nguyệt nhìn khắp bốn phía, khiến rất nhiều tuổi trẻ tài tuấn đều bị chấn trụ.

Thật là đáng sợ.

Nguyệt công chúa thật sự quá vô danh, nếu không phải nàng đính hôn với Phong Phi Vân thì toàn bộ tu luyện giới có rất ít người biết rõ sự hiện hữu của nàng, tất cả mọi người cho rằng nàng là một vị công chúa văn nhược ru rú trong nhà, không ngờ vừa ra tay đã chấn trụ tất cả mọi người.

Mà ngay cả Tây Việt Lan Sơn xếp thứ chín trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》 cũng bị nàng trấn áp, cắt mất đầu lưỡi, phần tu vị này, phần sát phạt quyết đoán này, phần lôi lệ phong hành này quả thực phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người, khiến người phải lần nữa nhìn kĩ vị Nguyệt công chúa này.

Long Thương Nguyệt làm như vậy, tự nhiên có mục đích của nàng, nàng nếu đã quyết định tranh đoạt thái tử vị, vậy thì tự nhiên phải dựng lên uy vọng của mình, nói cho người trong thiên hạ biết, nàng có thực lực cạnh tranh.

Làm như vậy, tuy rằng sẽ đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng có lợi ích, có thể khiến mọi người biết rõ, kẻ cạnh tranh thái tử thứ ba quật khởi rồi, nhất định có người sẽ âm thầm tiến đến phụ thuộc, có thể khiến thực lực của mình lớn mạnh hơn.

Hơn nữa nàng đây cũng là đang ép Phong Phi Vân làm quyết định, triệt để đứng ở cùng một trận doanh với nàng.

Trong lòng của nàng đang suy nghĩ gì, Phong Phi Vân há có thể không biết, bất quá cũng không tỏ thái độ, vậy như một người ngoài, im im lặng lặng xem xét mọi chuyện, ngày hôm nay sớm muộn cũng sẽ đến, đến sớm hay muộn cũng đều như nhau cả.

Bắc Minh Phá Thiên nhìn thật sâu vào Nguyệt công chúa, quay đầu, nói:

- Xem ra Nguyệt công chúa này cũng không phải hạng người bình thường, tu vị không dưới La Phù công chúa, đối thủ cường thế thứ hai của ngươi đã xuất hiện rồi.

Long Thần Nhai sắc mặt bình tĩnh, nâng chén nhẹ uống, nói:

- Vậy thì phải xem nàng có đủ mạnh hay không.

Có hai gã lão giả đỡ Tây Việt Lan Sơn đang phủ phục dưới đất phun ra máu dậy, tự động rút đi, về phần đoạn đầu lưỡi trên mặt đất tự nhiên cũng được thu vào trong một hộp ngọc Hàn Băng, bị mang đi, nếu huyết khí trong đầu lưỡi không bị sói mòn hết thì có lẽ có thể khiến Tây Việt công tử lần nữa nối lại được.

Long Thương Nguyệt và Nam Cung Hồng Nhau liếc lấy nhau, người trước phẩy tay áo bỏ đi, bay đến trên một tòa cung điện ở xa xa, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân, khó độ Thần Vương phi hiển thị rõ không thể nghi ngờ.

- Đối với biểu hiện của ta hôm nay ngươi thỏa mãn chứ?

Long Thương Nguyệt âm thầm truyền âm nói.

- Ngươi ngược lại thật lợi hại đấy.

Phong Phi Vân cũng âm thầm truyền âm, không rõ là đang tán thưởng hay đang châm chọc nữa.

- Đa tạ.

Long Thương Nguyệt nhàn nhạt cười.

Phong Phi Vân cười vang nói:

- Nguyệt nhị thật nghịch ngợm, khiến mọi người chê cười, đúng rồi, hôm nay chính là dùng nhạc nghệ làm thịnh yến, Đông Phương cô nương sao lại không đến phổ một khúc, nếu ta thắng, ta và Thần Vương phi sẽ cùng ngồi ở cạnh ngươi, có được không?

Phong Phi Vân cũng ý định dạy dỗ Nam Cung Hồng Nhan một phen, cố ý không liếc lấy nàng, hoàn toàn bỏ qua một bên.

Đây vốn là thịnh hội do nàng mời, Phong Phi Vân lại cố ý bỏ qua nàng, nàng tự nhiên là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.

- Nếu Thần Vương đại nhân đã có nhã hứng như vậy, vậy thì Kính Nguyệt sẽ cùng Thần Vương đại nhân cùng phổ một khúc vậy

Đông Phương Kính Nguyệt dừng một chút, thanh âm xoay chuyển, nói:

- Bất quá, ta muốn cùng Thần Vương đại nhân không lâu tịch đạn, không muốn bất luận kẻ nào nghe thấy chúng ta nhã tấu.

Cái gọi là không lâu tịch đạn cũng chính là đóng cửa khảy đàn, không cho bất luận kẻ nào thấy bọn họ, cũng không cho bất luận kẻ nào biết rõ bọn hắn khảy gì, thẳng đến khi bọn hắn ra ngoài mới tuyên bố kết quả.

Loại phương thức tỷ thí này truyền lưu giữa các danh nhân đại gia thời Thượng Cổ, giữa hai âm luật tri kỷ tỷ thí nhạc nghệ với nhau đều sử dụng loại phương pháp này, đây là một loại thi đấu cực kỳ hàm súc, chỉ có quân tử chính thức mới sử dụng loại phương thức đấu nghệ này.

Đông Phương tiểu nữu vậy mà lại làm vậy, trong hồ lô của nàng đến cùng đang bán thuốc gì đây?

Phong Phi Vân không chút sợ hãi khi ở chung với nàng, mời nàng vào trong cung điện, sau đó đóng đại môn cung điện lại, chỉ có hai người bọn họ tiến vào cung điện, những người khác ở bên ngoài, kể cả Long Thương Nguyệt cũng không thể tiến vào trong.

Tất cả mọi người không khỏi có chút thất vọng, rất nhiều thiên tài nhân kiệt muốn nghe tỳ bà khúc của Đông Phương Kính Nguyệt đều liên tục thở dài.

Nam Cung Hồng Nhan lại tức giận đến dậm chân, Phong Phi Vân đêm nay quả thật khiến nàng tức giận không nhẹ, quả thực khiến nàng phải nghiến răng nghiến lợi, bên miệng cũng như sắp phát ra hỏa:

Biết rõ ta sẽ quan tâm, nhưng vẫn ở cùng một phòng với Đông Phương Kính Nguyệt, chẳng lẽ không sợ ta tức chết sao.

Ở trong lòng Nam Cung Hồng Nhan, Phong Phi Vân và Đông Phương Kính Nguyệt chính là tình lữ, cựu tình lữ cho dù hận ý có đậm đặc thế nào cũng rất có khả năng tình cũ lại cháy, nàng sao không nóng nảy cho được.

Tựa như một con mèo đang cào loạn trong lòng nàng vậy.

- Quá ghê tởm, quá ghê tởm, Phong Phi Vân ngươi tên đại phôi đản này, rõ ràng nói từng bị Đông Phương Kính Nguyệt lừa gạt cảm tình, cực kỳ thống hận nàng, hiện giờ lại hết lần này tới lần khác cùng nàng cô nam quả nữ ở chung một phòng, rõ ràng là dư tình chưa dứt mà.

Nam Cung Hồng Nhan cắn chặt môi.

- Tỷ tỷ.

Huyết Vũ trở về rồi.

Nam Cung Hồng Nhan nói:

- Thế nào.

Huyết Vũ có chút nhìn lại cung điện, do do dự dự mới lại nói:

- Dạ tỷ tỷ quả thật không ở lầu các...

Nam Cung Hồng Nhan năm ngón tay càng xiết chặt hơn, cảm thấy bản thân tổn thương cực lớn, mình quả thật là đang tìm khổ mà.

Cửa cung điện đóng lại, toàn bộ cung điện tĩnh mịch đều biến thành một mảnh đen kịt.



Một đoàn hỏa diễm từ giữa ngón tay Phong Phi Vân thiêu đốt lên, tựa như một chiếc linh đăng lờ mờ chiếu rọi lấy căn phòng này.

Đông Phương Kính Nguyệt tay ôm tỳ bà, độc ỷ dưới cửa, ngọn đèn lên lên mặt nàng phản ra ngọc quang nhàn nhạt, khiến thân ảnh của nàng trở nên đặc biệt mờ ảo, trầm lặng nói:

- Ngươi biết ta tại sao phải cùng ngươi không lâu tịch đạn không?

- Kính xin Tứ tiểu thư nói rõ.

Phong Phi Vân khiêm tốn nói.

Đông Phương Kính Nguyệt ngón tay khẽ gảy lên đàn tỳ bà, một đạo sóng âm bay ra ngoài, lướt qua trên mặt đất, để lại một hàng chữ.
Bình Luận (0)
Comment