Linh Chu

Chương 943

Thánh vật quan trọng như thế, vì sao ngươi giao cho một nữ phật đồng?

Vu Thanh Họa lạnh giọng hỏi.

Bà lão kia chính là sư thúc củaVu Thanh Họa, là ni cô cùng ba vị khác đã sống năm trăm năm trở lên, có nhiệm vụ cùng nhau bảo vệ Tàng Kim Các. Tàng Kim Các, quả thực chính là tường đồng vách sắt, căn bản không ai có thể lấy trộm đi bảo điển từ bên trong.

Bà lão trực tiếp quỳ rạp trên đất mà nói:

- Ngọc Lạc từ nhỏ đã ở trong Ngự Thú Trai, cơ hồ chính là mấy người bần ni nhìn nàng lớn lên, ngây thơ lương thiện, đơn thuần không tỳ vết. Hơn nữa thường xuyên đi theo cùng Phật Tôn tiến vào Tàng Kinh Các, chúng ta nào có ngờ tới nàng lại gạt người. Càng là hoàn toàn không nghĩ tới có người ngoài lẻn vào Ngự Thú Trai.

Vu Thanh Họa hít một hơi thật sâu, che giấu phật tâm kích động bất bình. Ngự Thú Trai thật sự đã an bình quá lâu, cho tới ngày nay không có người ngoài có thể lẻn vào. Chỉ vừa mới tiến vào "Tĩnh Phong Khẩu" của Ngự Thú Trai thì cũng có đệ tử bảo vệ. Nếu như có người ngoài xông vào, Ngự Thú Trai đã sớm tiến vào trạng thái cảnh giác, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy,

- Phong Phi Vân, ngươi còn nói không phải ngươi làm. Cả Ngự Thú Trai chỉ có một tên xú nam nhân như ngươi, mau giao "Kim Tàm Kinh" ra đây, nếu không bổn tôn tiễn đưa một nhà ba người các ngươi, cùng đi xuống hoàng tuyền.

Vu Thanh Họa lại lần nữa nhìn đến trên người Phong Phi Vân, khí lạnh bức người.

Những nữ đệ tử và lão ni khác, tất cả cũng trợn mắt trừng trừng nhìn Phong Phi Vân, ma đầu kia thật sự rất đáng ghét.

Một thiếu nữ kết giao tình cảm sâu đậm với Ngọc Lạc, đi tới trước mặt Phong Phi Vân, tế xuất ra một thanh Ngọc Kiếm, đôi mắt tràn đầy ánh hàn quang lạnh lùng mà nói:

- Phong Phi Vân ngươi là đồ bại hoại Tu Tiên Giới, đã sớm nên xuống địa ngục. Vì sao ngươi phải lừa gạt tình cảm Ngọc Lạc. Ngươi không chỉ có gây tai họa cho thân thể của nàng, vẫn còn lừa nàng ăn trộm Thánh Điển đạo Phật Môn cho ngươi. Nàng là một nữ hài tử thuần khiết như vậy, hiện tại lại bị ngươi bêu xấu.

Một thanh Ngọc Kiếm kia, mũi kiếm nhằm thẳng vào ngực Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân bị xích sắt đen sì to bằng miệng bát cuốn lấy, buộc vào thân cột, ánh mắt khẽ liếc xéo nhìn một chút thanh Ngọc Kiếm đang chĩa vào ngực mà nói không sợ chút nào:

- Tiểu sư phụ, ngươi vẫn còn chưa hề giết người rồi. Tay cầm thanh kiếm đều run run rẩy rẩy, nếu là ngươi còn chưa giết người, thì ngươi thả ta ra. Ta sẽ dạy cho ngươi cách giết người như thế nào... Cạc cạc.

Tay của thiếu nữ này đích xác đang run rẩy, dù sao đối diện nàng chính là đại yêu ma danh chấn cả Tu Tiên Giới. Hỏi trong lòng nàng làm thế nào mà không sợ hãi, nàng nói:

- Ngươi... Ngươi ma đầu kia, tội chết có thừa. Mau giao "Kim Tàm Kinh" ra đây, nói không chừng Phật Tôn vui mừng liền sẽ không giết Ngọc Lạc. Ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không, chẳng lẽ trơ mắt nhìn một nữ nhân mang thai cho ngươi cùng với đứa con của ngươi bị chết ở trước mặt ngươi.

Phong Phi Vân bắt đầu cười ha hả, hắn nói:

- Nếu như là mỗi một nữ đệ tử Ngự Thú Trai các ngươi mang thai, đều đúng là ta làm, thì Phong Phi Vân ta đây coi như chết ở chỗ này, cũng vẫn có thể mỉm cười dưới cửu tuyền, danh tiếng phong lưu truyền nghìn đời. Hắc hắc, tiểu sư phụ, ngươi có tin tối nay để ta cưỡi không, vậy là ta cũng để trong lòng ngươi có một đứa bé mập mạp.

Phong Phi Vân hai mắt đỏ ngầu, tiếng cười kì quái, sát khí trên người bắt đầu khởi động.

Thiếu nữ này từ nhỏ lớn lên tại Ngự Thú Trai, căn bản không từng được nghe qua tiếng cười dọa người như vậy. Nàng bị Phong Phi Vân dọa cho sợ đến thiếu chút nữa phát khóc, cánh tay run rẩy càng dữ dội hơn, thành ra kiếm đều không nắm chắc nổi.

- Minh Lưu, ngươi lui ra đi.

Vu Thanh Họa trong miệng niệm xuất ra một đạo phật âm, truyền vào trong tai thiếu nữ kia. Lập tức nàng như được vén làn mây mù để thấy trời xanh, tà niệm thử thách của Phong Phi Vân vẫn đang truyền bá trong tai nàng.

Minh Lưu rụt co rúm cả người lại rồi lui trở về, hai tròng mắt lại khôi phục sự tỉnh táo. Mới vừa rồi, đích xác nàng bị Phong Phi Vân dọa cho sợ đến không nhẹ, thiếu chút nữa phật tâm thất thủ.

Phong Phi Vân hai mắt cứng lại, gian tà nhìn chăm chú thiếu nữ "Ngọc Lạc" quỳ rạp kia đang ngồi khóc trên mặt đất. Nàng biết rất rõ ràng không phải ta làm, vì sao lại không nói ra. Chẳng lẽ là vì muốn che giấu cho nam nhân kia đã khiến cho nàng mang thai.

Nữ nhân này thật là có thể coi như khờ dại, cũng không biết là ai có được bản lĩnh như vậy. Có thể lừa nàng, vẫn còn khiến cho nàng khăng khăng một mực như thế, vì che giấu cho thân phận của nam nhân kia, mà thậm chí nàng không tiếc bỏ mạng.

Có lẽ nói... nữ nhân Ngự Thú Trai liền dễ lừa như vậy sao, hắc hắc.

...

Ngự Thú Trai, đệ thập mạch,

Trúc xanh đong đưa, khói linh như sa.

- Ta quyết định, nhất định phải rời khỏi Ngự Thú Trai, không bao giờ muốn chờ đợi ở chỗ này nữa. Hòa thượng, nếu như ngươi lại ngăn ta, ta liền đâm đầu vào tường mà chết.

Đôi mắt tím của Nạp Lan Tuyết Tiên chớp chớp, nàng nắm bàn tay trắng nõn mũm mĩm thành quyền mà thề son sắt.

Tửu Nhục hòa thượng ngồi ở dưới một gốc cây trúc tím to như thùng nước, hai tay ôm một vại nước lớn, bên trong đều là Thiêu Đao Tử Tửu. Lão điên cuồng tưới một cái, mà cười nói:

- Thì ra là vách tường, đã bị hòa thượng phá hủy mất rồi. Hiện tại vách tường đều là làm từ trúc, có húc vào cũng không chết người được. Nhiều nhất chỉ có thể cào xước gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của ngươi, biến ngươi thành một sửu cô nương xấu xí.

Nạp Lan Tuyết Tiên tức giận nói:

- Ta đây phải đi nhảy xuống vực.

- Vách đá ở nơi này căn bản quăng không chết ngươi, đương nhiên biến thành tàn phế thì vẫn có khả năng. Đến lúc đó muốn chết lại không chết được, ngược lại biến thành cô nương ngốc nghếch tay tàn chân tàn não tê liệt. Vậy thì đúng là rất thương cảm a.

Tửu Nhục hòa thượng nhặt lên một tảng thịt heo đã nướng chín, ném vào trong miệng.

Nạp Lan Tuyết Tiên đã không còn là tiểu cô nương hơn mười tuổi kia, nàng càng thêm thon thả động lòng người, cực kì xinh đẹp. Cuộc sống ở trong dãy núi sâu thẳm hàm chứa tâm phật này nên có dáng dấp thập phần linh tính, trông nàng tựa như phật tiên duyên dáng yêu kiều kia.

Mặc dù cũng đã hai mươi tuổi, nhưng mà lại vẫn có vài phần đơn thuần như trước, khi thì thánh khiết không tỳ vết, không có thực giữa chốn nhân gian khói lửa; khi thì lại khóc lóc om sòm lăn lộn, không có chút xíu bóng dáng tiên tử, không nghi ngờ là giống hệt một tiểu cô nương.

Nạp Lan Tuyết Tiên đột nhiên vô cùng đau buồn, hai tay xoa đôi mắt tím rồi "Oa" một tiếng bắt đầu khóc. Nàng không ngừng giật tóc mà nói thật thương tâm:

- Người ta không muốn tu phật thì ngươi càng muốn bắt người ta tu phật. Người ta đã muốn chơi đùa cùng Phong Phi Vân, ngươi không nên dẫn người ta tới nơi này. Giờ thì hay rồi, không có ta cai quản, cái tên Phong Phi Vân kia liền gây chuyện thị phi ở bên ngoài, dẫn đến đại sự, bị người khác đốt chết. Đốt đến không còn lấy một mẩu xương vụn. Người ta chỉ là muốn đi ra ngoài đốt cho hắn một chút tiền vàng bạc mà thôi, ngươi cũng không thả người ta đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment