Linh Chu

Chương 967

Tửu Nhục hòa thượng sở dĩ đến được nhanh như vậy, đó là bởi vì sau khi Thiện Linh Nhi chạy ra khỏi xứ sở Cổ Đạo sơn liền phát ra Ngọc Phi Phù, trước tiên gửi tin cầu cứu về Ngự Thú Trai. Nạp Lan Tuyết Tiên nhận được Ngọc Phi Phù, biết Phong Phi Vân đang bị hãm trong hang Ma Quỉ, liền lập tức khóc lóc om sòm lăn lộn kéo Tửu Nhục hòa thượng đến đây. Với tu vi của Tửu Nhục hòa thượng, quãng đường sáu ngàn dặm đối với lão mà nói cũng chỉ là chuyện có vài phút đồng hồ.

Thiện Linh Nhi cũng đã gặp mặt với Tửu Nhục hòa thượng và Nạp Lan Tuyết Tiên. Nàng đứng ở giữa trời cao, nhìn phật quang lấp lánh trong Cổ Đạo Miếu mà trong lòng cũng có chút rung động. Đột nhiên trong đầu hiện lên gương mặt hòa thượng trẻ tuổi gặp ở nửa đường

- Chẳng lẽ là hắn.

Tửu Nhục hòa thượng đứng ở xa hơn mấy trăm dặm, phật bào đỏ thẫm trên người tung bay. Lão hét lớn một tiếng, làm rung động vòm trời:

- Phật gia đến, đám tà nhân mau lui.

- Phật gia đến, đám tà nhân mau lui.

- Phật gia đến, đám tà nhân mau lui.

...

Âm thanh của lão cũng giống như quả chuông lớn vang dội trăm ngàn lần. Cùng với lão phun ra một hơi, ở trên không trung có một quả chuông phật thật lớn màu vàng liền xoay tròn bay đi ra ngoài. Quả chuông phật màu vàng này vô cùng khổng lồ, nó bao phủ cả Cổ Đạo sơn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Cả Cổ Đạo sơn đều bị đẩy đi xa vài trăm thước.

Tu sĩ tà đạo trong miếu thờ, toàn bộ bị một tiếng phật âm này đánh bay, nằm rải ra khắp nơi. Rất nhiều tu sĩ tà đạo thấy lỗ tai đều bị chấn điếc, còn đầu thiếu chút nữa nổ tung. Chỉ có một bộ phận rất ít Tà Nhân có tu vi cường đại mới có thể đứng lên từ trên mặt đất.

Tửu Nhục hòa thượng có hthần thức vô cùng cường đại. Lão phát ra phật âm, vẻn vẹn chỉ là đẩy lui tu sĩ tà đạo, mà tăng nhân trong miếu lại đều không có một người nào bị tác động đến.

Tử Vong Hành Giả "Thạch Thác La" và Sinh Mệnh Hành Giả "Thiên Thu Sinh" cũng bị công kích.

Tửu Nhục hòa thượng có tu vi quả thực dũng mãnh, khiến cho hai vị hung nhân Sâm La Điện cái thế hơn đời đều bị đẩy lui, trực tiếp đụng vào trên vách tường. Có điều là tu vi của bọn chúng vô cùng cường đại, cũng không hề bị thương. Chúng dùng tà pháp hộ thân để ngăn cản.

Thiên Thu Sinh hai mắt như hai cái hắc động, bộc phát ra hai luồng ánh sáng kín đáo xuyên thấu qua mấy trăm dặm không trung mà nhìn về phía Tửu Nhục hòa thượng. Nhưng mà lại bị Tửu Nhục hòa thượng trong nháy mắt phát hiện. Đại hòa thượng cười thoải mái một tiếng, rồi nói:

- Ha ha, không nghĩ đến sau khi Vô Lượng Tử chết hơn một ngàn năm, lại có cao thủ tà đạo tu luyện thành 'Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp'.

Vô Lượng Tử, chính là Sinh Mệnh Hành Giả trước đây của Sâm La Điện. Vào lúc đó Tà Hoàng "Phong Hoàng" vẫn còn chưa bị mất tích, Sâm La Điện cũng vẫn còn chưa bị chia tách thành mười điện. Lúc ấy Tứ Đại Hành Giả Sâm La Điện đều chính là nhân vật khủng bố vô song, chưởng giáo các Tiên Giáo nhìn thấy bọn họ đều phải tránh lui. Chúng là Giang Bả Tử tối cao nhất trong tu sĩ tà đạo.

Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp, chính là tuyệt học của Vô Lượng Tử.

Song tử bất tử, nuốt trời ngậm đất.

Chỉ là sau khi Phong Hoàng mất tích, tất cả Tứ Đại Hành Giả thế hệ trước cũng mất tích theo, nên cũng không hề xuất hiện tại Tu Tiên Giới nữa. Đã gần hai ngàn năm trôi qua, đã phải vài thế hệ, mà số tu sĩ thế hệ mới biết "Tứ Đại Hành Giả" lại cực kì ít ỏi đến đáng thương. Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp cũng trở thành truyền thuyết ghi chép trong sách cổ của mỗi đại tiên môn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Tửu Nhục hòa thượng giơ tay lên trời, tay như phật chưởng, trực tiếp chụp vỡ Song Tử Phệ Thiên Cấm Pháp.

Sắc mặt Thiên Thu Sinh trong Phật điện trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn đã bị nội thương. Đại hòa thượng kia có tu vi thật sự rất mạnh mẽ, hắn hoài nghi vị Bán Chân Nhân đều sẽ bị lão chụp chết, lai lịch tuyệt đối không nhỏ. Chỉ chốc lát hắn liền phán đoán ra thân phận của đối phương

- Nguy rồi, là Tửu Nhục hòa thượng trong mười đại cường giả.

- Tửu Nhục hòa thượng.

Tử Vong Hành Giả cũng là liền biến sắc mặt.

Tu vi của hai người bọn chúng mặc dù có thể tung hoành cả Tu Tiên Giới, có thể khiến cho những chưởng giáo tiên môn đều khom lưng. Nhưng mà ở trước mặt Tửu Nhục hòa thượng thì bọn chúng lại chỉ có thể coi là tiểu bối, không có biện pháp nào trước vị hòa thượng đã sống hơn một ngàn tám trăm năm. Bọn chúng cũng không nghĩ lại ở chỗ này gặp phải nhân vật khủng bố dường này.

- Chúng ta đây trốn đi.

- Trốn, trốn không thoát.

Thiên Thu Sinh nhảy vút lên một cái, thân thể phá tan nóc phật điện, rồi rơi xuống trên đỉnh chóp phật điện. Hắn chấn chỉnh y quan, cung kính vái một cái đối với Tửu Nhục hòa thượng rồi nói:

- Thì ra là Tửu Nhục đại sư giáng xuống, tiểu bối đắc tội nhiều.

- Đắc tội cái muội muội nhà ngươi.

Tửu Nhục hòa thượng mở mồm chính là mắng chửi người khác.

Thiên Thu Sinh sắc mặt không thay đổi, lại nói:

- Tửu Nhục đại sư chính là Tôn giả tiền bối, tiểu bối tự nhận thân phận và địa vị đều không có tư cách so sánh với Đại sư. Chuyện này vãn bối sẽ trở về bẩm báo Phong Hoàng đại nhân, lão nhân ngài tất nhiên sẽ cho tiền bối một cái công đạo.

Hai chữ "Phong Hoàng" vừa nói ra, lập tức khiến cho phật quang trong thiên địa đều lờ mờ đi không ít.

...

Phật âm vang vọng ở trong núi thật lâu không thôi, khi thì hùng hậu, khi thì trầm lắng, khi thì cực kì xa xưa. Đối với phàm nhân ở dưới chân núi mà nói, điều này giống như là muôn vàn thần phật giáng xuống, kích động không sao diễn tả nổi. Rất nhiều người thậm chí đều ra cửa nhà bắt đầu dâng hương cầu nguyện.

Phong Hoàng, hai chữ này mang theo một loại lực lượng thần kỳ.

Một đời Tà Hoàng, thiên tư cực kì vô song. Mặc dù mất tích đã gần hai ngàn năm, nhưng mà, khi nhắc tới hai chữ này thì lại vẫn làm cho rất nhiều cường giả tiền bối kinh động sợ hãi.

Không một ai cho rằng hắn vẫn còn sống trên cõi đời này, nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng Thiên Thu Sinh, lại làm cho người ta không thể không kiêng kỵ, không thể không tin tưởng, không thể không run rẩy.

Một đời Tà Hoàng, lại muốn xuất thế.

- Tiên sư nhà ngươi chứ, cho rằng đưa ra Phong Hoàng là có thể hù dọa bần tăng. Có tin Lão Tử đánh bét xác ngươi, lại lần nữa đè dí ngươi.

Tửu Nhục hòa thượng không sợ chút nào, vừa nói vừa vung tay lên. Một cái tát liền dán ở trên mặt Thiên Thu Sinh, một cái tát chụp hắn bay đi ra ngoài.

Trên đời này kẻ dám không sợ hãi Phong Hoàng tuyệt đối chẳng mấy người. Nhưng mà Tửu Nhục hòa thượng cũng là một trong số đó.

Đại hòa thượng này sức lực như trâu, tát một cái làm Thiên Thu Sinh bay xa mấy chục dặm, mặt mày đều phải bầm dập, hàm răng rớt một nửa.

Thiên Thu Sinh không bao giờ có thể giữ được dáng vẻ nho nhã kia nữa. Hắn khó chịu hừ một tiếng, nhưng rồi không dám đánh lại, lại càng không dám lên tiếng mắng chửi.
Bình Luận (0)
Comment