Có lẽ là vì đau ốm lại cộng thêm sầu khổ đã làm tăng thêm tình cảm tha thiết dành cho đàn, cho nên lúc được tiếp xúc với đàn một lần nữa, Lạc Nhan Sơ gảy tốt hơn bất cứ lần nào trước đây.
Sau một khúc "Đoạn trường dẫn" đầy bi thương, mấy vị hậu phi bên cạnh Tiêu Loan đều lã chã rơi lệ.
* Đoạn trường nghĩa là đứt ruột đứt ganTiêu Loan cũng buồn bã thở dài mấy lần, sau đó nói: "Nếu không phải rơi vào hoàn cảnh chủ cũ không còn, cảnh còn người mất, lại không phải là một nữ tử trung trinh một lòng, không thờ hai chủ thì quả thật là không gảy ra được một khúc đàn bi thương đến thế."
Hắn bảo tất cả mọi người xung quanh lui xuống, sau đó một mình đối mặt với nàng, bộ trang phục sang trọng lại càng khiến khuôn mặt ốm yếu thêm phần già nua: "Ta nghe nói ngươi vì không để cho Quyển Nhi chạm vào mà không ngại đập đầu vào cột tự tử?"
Lời này nghe vào tai có vẻ như không có ý trách nàng mà ngược lại, giọng điệu lại giống như một bậc bề trên đang hỏi một người bề dưới xem dạo này có tiến bộ gì không: "Ngươi thật sự không thể chấp nhận được nó tới mức ấy?"
Nhưng Lạc Nhan Sơ lại cảm thấy vấn đề này có vấn đề.
Vấn đề lớn nhất chính là ở chỗ vấn đề này rõ ràng không phải là vấn đề của nàng mà là vấn đề của Phan Ngọc Nhi, mà vấn đề của Phan Ngọc Nhi chính là nàng là vấn đề trong mắt nàng ta, nếu như loại bỏ vấn đề là nàng thì vấn đề này hoàn toàn không còn là vấn đề nữa.
Sau khi thành công tự làm mình chóng cả mặt, Lạc Nhan Sơ hoàn toàn không biết phải mở miệng thế nào, bày ra vẻ yên lặng hết sức dịu dàng.
Tiêu Loan thấy nàng không trả lời lại vẫn không hề có ý trách móc gì: "Nếu ta đuổi Phan Ngọc Nhi đi, để nó chỉ sủng ái một mình ngươi thì sao?"
Lời này khiến Lạc Nhan Sơ hơi mơ màng, mặc dù hoàng đế bệ hạ mắc bệnh nhưng rõ ràng bộ phận mắc bệnh không phải là đầu óc, đương nhiên hắn sẽ không vô duyên vô cớ chiều ý nàng như thế.
Chẳng lẽ là hắn chỉ đang tò mò xem nàng có thật sự trinh liệt như những gì người ta nói hay không sao?
Chưa rõ đầu đuôi ngọn ngành đã nâng người ta lên vị trí cao như vậy thật sự khiến người ta khó mà tránh khỏi lo sợ, Lạc Nhan Sơ không thể làm gì khác ngoài tỏ vẻ trong nhu có cương: "Thái tử và Ngọc Nhi cô nương tình đầu ý hợp, Nhan Sơ chỉ không muốn quấy nhiễu sự hòa thuận của họ."
Tiêu Loan yên lặng hồi lâu, giọng thản nhiên: "Nếu ta ép ngươi phải ở lại bên cạnh nó thì ngươi sẽ lại tự tử đúng không?"
Hiểu lầm lớn quá rồi.
Lời hắn nói kết hợp với bầu không khí xung quanh khiến Lạc Nhan Sơ có cảm giác nếu mình mà không tự tử một lần nữa thì thật đúng là trời không dung đất không tha, vì vậy nàng lại đành phải bày ra một chút tự tôn, gật đầu chắc nịch.
Tiêu Loan gật đầu, trong mắt có tia sáng lóe lên: "Vậy ta cho ngươi một con đường khác."
Hắn cố ý lặp lại lần nữa: "Ta cho ngươi một con đường khác, một con đường có thể giúp ngươi được tự do."
Thiên Tứ hơi khó hiểu: "Cứ như vậy để nàng gả cho Lục Thùy sao?"
Lạc Nhan Sơ né tránh ánh mắt hắn: "Phải."
Thiên Tứ nói: "Nghe có vẻ không đơn giản như vậy, hắn đã nói là để cho Tiêu Bảo Quyển sủng ái một mình nàng chứng tỏ là rất coi trọng nàng, thế mà lại dễ dàng thả nàng đi như vậy sao?"
Lạc Nhan Sơ nghĩ ngợi, tìm cách diễn đạt: "Thật ra... là để ta tới giám sát Lục Thùy."
Thiên Tứ "ồ" một tiếng: "Thì ra là hoàng đế không tin thần tử của mình."
Lạc Nhan Sơ thấy hắn không hề nghi ngờ nàng thì khe khẽ thở phào.
Thiên Tứ lại tiếp tục nói: "Lục Thùy không tốt với nàng sao?"
Lần đầu tiên gặp Lục Thùy, Lạc Nhan Sơ đã mắng hắn rất dữ, bởi vì nàng cho rằng sau này sẽ không thể nào gặp lại hắn nữa.
Lần thứ hai nhìn thấy Lục Thùy, Lạc Nhan Sơ thở dài, bởi vì nàng cho rằng đây chắc chắn là duyên phận cuối cùng.
Lần thứ ba nhìn thấy Lục Thùy, Lạc Nhan Sơ nhìn tới xuất thần, bởi vì nàng lại muốn gả cho hắn.
Khe hở của rèm xe vừa đủ để nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của hắn bên dưới tờ thánh chỉ.
Vẻ mặt của Lục Thùy chỉ là rất khiêm tốn nhã nhặn.
Từ lúc dập đầu tới lúc tiếp chỉ, ngoại trừ đầu ngón tay hơi run một chút ra thì không có bất kỳ điểm gì khác thường.
Đám cờ xí tung bay lộn xộn xung quanh in bóng lên khuôn mặt hắn, tiếng ồn của đám người hóng chuyện xung quanh không ngừng phá vỡ bầu không khí trang nghiêm của Lục phủ, nhưng lại chỉ có hắn vẫn trầm tĩnh như thể hồn đã chẳng còn ở đây.
Lạc Nhan Sơ hơi thất vọng nghĩ rằng, quả nhiên là hắn không muốn tiếp nhận nàng.
Lục Thùy sắp xếp cho Lạc Nhan Sơ ở ngay bên cạnh phòng ngủ của hắn.
Hắn đích thân mở rộng cửa cho nàng, thái độ cung kính như đang đối đãi một vị công chúa.
Giữa bầu không khí tịch mịch và xa cách đó, Lạc Nhan Sơ vào phòng ngồi xuống, sau đó đưa mắt nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.
Ngày hôm đó, ở cửa Lục phủ không ngớt người tới hóng chuyện, dường như mọi người cũng rất tò mò về một nữ nhân tái giá hết lần này tới lần khác mà vẫn giữ được danh tiếng tốt, chen nhau tới xem thứ được gọi là phong thái của Lạc Nhan Sơ.
Về chuyện nàng được ban cho Lục Thùy, lý do chính thức được đưa ra là: Khúc "Đoạn trường dẫn" đầy trinh liệt của Lạc Nhan Sơ khiến bao nhiêu người phải rơi lệ, đương kim thánh thượng cũng không khỏi động lòng, cuối cùng cho phép nàng tự chọn phu quân khác, Lạc Nhan Sơ nhìn khắp thiên hạ, phát hiện ra rằng từ sau khi bị từ chối tới giờ Lục Thùy vẫn còn chưa lấy vợ, cảm thấy phải lòng, quyết định hạ mình gả cho hắn.
Đương nhiên người "phải lòng" Lạc Nhan Sơ chẳng hề có cảm giác gì, chỉ thấy quả nhiên những người này đều xuất thân từ nghề viết văn, múa bút một cái đã ra những câu từ đầy giả dối như vậy.
Lục Thùy vẫn bận rộn tiếp đãi khách khứa, còn nàng thì lại tiếp tục cảnh cô độc trăm năm của mình giữa tiếng ồn ào huyên náo xung quanh.
Nữ hài tử đi theo nàng tên là Tô Vũ, không thích nói chuyện, lúc ở trên xe ngựa hai người cũng chỉ ngồi im nhìn nhau đầy vẻ ghét bỏ. Lạc Nhan Sơ rất muốn hỏi xem nàng ta không thích nàng hay là không thích chuyện dở hơi này, nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được, bởi vì nàng sợ rằng cô nương này là người tính tình thẳng thắn, sẽ dứt khoát trả lời nàng bằng vế trước, như vậy chẳng phải là sau này nàng có việc nhờ người ta thì sẽ rất ngại hay sao.
Mà dường như Lục Thùy cũng nhìn ra được Tô Vũ có vẻ như không biết chăm sóc cho người khác, cho nên lập tức chọn Hạnh Nhi và một nha đầu khác tới hầu hạ Lạc Nhan Sơ.
Lạc Nhan Sơ lấy lý do phòng không chứa được nhiều người như vậy, từ chối nha đầu kia, chỉ giữ Hạnh Nhi ở lại.
Mãi cho tới khi trăng đã cao quá ngọn sào, tiếng ồn ào huyên náo mới dần nhỏ bớt, rốt cuộc Lục Thùy cũng tới nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng.
Lạc Nhan Sơ đã ngồi lâu tới mức gần như hóa đá, Hạnh Nhi gọi nàng hồi lâu nàng mới có phản ứng, bảo nàng ta ra mở cửa.
Trên mặt Lục Thùy đã lộ vẻ mệt mỏi, giọng cũng hơi khàn khàn, nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười với Lạc Nhan Sơ: "Nếu cô nương có cái gì không quen thì cứ nói, trong phủ ta rất hiếm khi tiếp đón khách nữ, chắc hẳn đám hạ nhân không đủ chu đáo."
Cô nương.
Trong lòng Lạc Nhan Sơ hơi run lên, hắn gọi nàng là cô nương.
Nàng đã gả cho người ta mấy lần, thế mà hắn vẫn gọi nàng là cô nương.
Ngồi ngây ra ở đây cả ngày, sau bao nhiêu cô đơn và thất vọng như vậy, bây giờ nghe được cách xưng hô này, không hiểu sao Lạc Nhan Sơ lại thấy xúc động tới muốn bật khóc.
Nàng hơi nghẹn ngào gật đầu với hắn, cố cong môi lên mỉm cười: "Bọn họ đều rất tốt."
Lục Thùy nhìn thấy ánh mắt của nàng, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện chút thương hại, giọng điệu như đang an ủi: "Đây là hoàng thượng tứ hôn, tại hạ chắc chắn không thể không cưới cô nương, nhưng nếu cô nương không thích, tại hạ nhất định sẽ không cưỡng ép, về điểm này thì xin cô nương cứ yên tâm."
Lúc này Lạc Nhan Sơ mới cảm thấy biểu hiện của mình khá là giống như không thích mối hôn sự này, cho nên nàng vội vàng nói: "Không phải là không thích, chỉ là... chỉ là thấy hơi nhớ nhà thôi."
Từ sau khi Nam Hải Vương bị giết, cha nàng cũng mất tích, tới nay vẫn không hề có manh mối gì, nói nhớ nhà là nói thật, chỉ là không hợp với tình huống lúc đó mà thôi.
Lục Thùy mỉm cười an ủi nàng: "Cô nương yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích của nhạc phụ đại nhân, đón ông ấy về đây đoàn tụ với cô nương."
Lời này quả thật khiến người ta vô cùng ấm áp, lúc trước Lạc Nhan Sơ còn lo lắng có khi nào hắn sẽ vì chuyện bị nàng mắng mà ghi hận trong lòng hay không, hoặc là sẽ vì bất mãn với sự sắp xếp của hoàng đế mà ghét bỏ nàng hay không, không ngờ rằng hắn lại lấy ơn báo oán, không chỉ nuôi nàng mà còn định nuôi cả nhà nàng, nàng cảm thấy mình cũng không nên chỉ cảm ơn hắn mà cũng nên cảm ơn cả nhà hắn.
Nàng khom người nói với hắn: "Cảm ơn cả..."
Lời vừa ra tới miệng, nàng lại vội vàng đổi từ: "... công tử đã chu đáo."
Thiên Tứ nghe kể tới đây thì rất hài lòng gật đầu: "Mặc dù không được bao dung khí phách như ta nhưng cũng coi như là khiêm tốn nho nhã, nói chung là cũng không đến nỗi làm hỏng hết con người ta."
Hắn rất để ý biểu hiện của sợi lông bờm kia.
Lạc Nhan Sơ nghĩ, đột nhiên giống như đã hiểu ra cái gì đó: "Lục Thùy dựa vào linh khí mà sống lại, đây chính là lý do hắn không có linh hồn sao?"
Thiên Tứ nhìn nàng với vẻ khó hiểu: "Quả thật hắn không có linh hồn, chỉ có linh khí, nhưng nàng bây giờ chỉ là người trần mắt thịt, sao lại có thể biết được điều này?"
Linh hồn và linh khí đều có thể dùng một thân thể để tư duy và trưởng thành, nhưng khác nhau ở chỗ, hồn có thể vãng sinh, mà khí lại không thể. Linh hồn phức tạp và kỳ diệu hơn rất nhiều, phải phân thành ba hồn bảy vía, còn linh khí thì chỉ là thứ dùng một lần, lại chỉ là một đám khí không đủ rõ ràng, khí tẫn thì người vong.
Nhưng nếu không phải là người đã tu tới trình độ hỏa nhãn kim tinh thì không thể nhìn ra được những thứ này.
Lạc Nhan Sơ nghẹn họng, cố gắng ho khan để che giấu điều gì đó: "Là... lão hòa thượng kia nói."
Nắm nhiếp hồn thạch thì có thể nhìn thấy hồn phách của người có tình với mình, đây là bí mật của nhiếp hồn thạch, cũng là bí mật của Lạc Nhan Sơ.
Lúc Lục Thùy ép hỏi nàng, nàng không nói; lúc bùa chú ăn mòn sức lực của nàng, nàng không nói; lúc này chẳng có gì phải kiêng sợ, đương nhiên là càng không thể nói.
Thiên Tứ lại rất tùy ý nhìn sang bàn tay phải vẫn luôn nắm chặt của nàng: "Hình như hòn đá trong tay nàng cũng có chút linh tính, nhưng khả năng là đã bị đám bùa chú này phá hỏng hơn phân nửa rồi."
Lạc Nhan Sơ vội vàng mở lòng bàn tay mình ra, quả nhiên nhìn thấy nhiếp hồn thạch đã tối mờ đi, lập tức sợ đến toát cả mồ hôi lạnh: "Sao lại có thể như vậy chứ?"
Bùa chú do lão hòa thượng bày ra vốn là để phá nhiếp hồn thạch, cho nên nhiếp hồn thạch bị hỏng một chút cũng là bình thường.
Nhưng điều khiến Lạc Nhan Sơ rối rắm là, nàng liều cả nửa cái mạng để che chở hòn đá kia, nhưng bây giờ đến cả nửa hòn đá kia cũng chẳng giữ lại được, vụ làm ăn này lỗ to rồi.
Thiên Tứ tiếp tục ra vẻ thờ ơ: "Hình như bên trong hòn đá kia còn nhốt mấy phách, nàng lấy từ đâu ra?"
Lạc Nhan Sơ bắt đầu thấy miệng lưỡi khô khốc, cảm thấy thứ mà mình khổ tâm che giấu mà người ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu, như thế này không chỉ bí mật có cảm giác đau đớn mà ngay cả trí tuệ cũng có cảm giác đau đớn.
Nhưng mà cũng phải... Ngay cả tên hòa thượng kia cũng nghi ngờ thứ này, huống hồ Thiên Tứ còn là một thần tiên.
Thiên Tứ thấy nàng không nói thì lại tiếp tục: "Thứ này rất quan trọng với nàng sao, nàng cứ siết chặt nó nãy giờ."
Lúc bị bùa chú vây khốn vẫn luôn siết chặt nó, là vì như vậy có thể che chở nó; sau đó vẫn tiếp tục siết chặt nó, là vì như vậy có thể che giấu nó.
Lạc Nhan Sơ nghĩ, rõ ràng là chẳng đạt được mục đích nào trong số hai cái này cả, thật sự là quá thất bại.
Thiên Tứ thấy nàng vẫn không nói lời nào thì lại cẩn thận quan sát nàng một lúc, sắc mặt hơi thay đổi: "Mệnh hồn của nàng... Mệnh hồn của nàng đã gặp phải chuyện gì? Tại sao lại chỉ còn có một chút xíu như vậy?"