Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 17

{Đây là phiên ngoại xuất bản của truyện Thuyền Trung Quốc vượt đại dương (Phiêu dương quá hải Trung Quốc thuyền, couple Triển Dương x Lục Thiếu Dung), kể về cố sự lúc nhỏ của Triển Hành}

“Dương Dương, anh bắn chưa?” Lục Thiếu Dung ở ngoài phòng hiến t*ng trùng hô.

Triển Dương: “…”

Lục Thiếu Dung đắc ý nói: “Em đã bắn tự nãy giờ rồi đấy! Anh mau lên chút, ai cũng chờ kìa”

Triển Dương điên cuồng quát: “Đừng có lớn tiếng vậy chứ! Em muốn chết hả?”

Lục Thiếu Dung nói: “Sợ gì, xung quanh đây đâu có ai hiểu tiếng Trung”

Triển Dương ở bên trong nói: “Đừng nói chuyện! Tránh ra! Em ở ngoài làm anh khẩn trương lắm!”

Lục Thiếu Dung đi dạo, năm phút sau đi qua cùng với mẹ Triển, mẹ Triển nói: “Dương Dương, con bắn…Con xong việc chưa?”

Triển Dương oán hận nói: “Chưa xong! Mấy người tránh ra hết cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!”

Triển Dương lật một cuốn tạp chí Playboy ra nhìn không chớp mắt, tay phải cấp tốc hoạt động lên xuống “fap fap fap”, găng tay cao su sau khi khử trùng xong có cảm giác hết sức kỳ quặc, đa phần trên tập ảnh đều là thân thể phụ nữ, mấy thứ này thật sự khiến Triển Dương không dậy nổi hứng thú.

Hắn đóng bộp sách lại, hướng về phía gian phòng trống trải bắt đầu chuyên tâm bắn súng.

Tháng thứ ba sau khi thuận lợi tốt nghiệp tại châu Âu xong, Lục Thiếu Dung quay về New York, chính thức giữ chức nhân viên phân tích tư liệu trong viện bảo tàng sinh vật quốc gia, phần công việc này hết sức nhẹ nhàng, không chiếm mất bao nhiêu thời gian của y.

Y chỉ cần nhập vài tư liệu khoa học cũ vào máy tính theo dạng văn bản, chèn thêm phần phân tích, thuyết minh của mình, rồi post lên trang của web viện bảo tàng là coi như hoàn thành nhiệm vụ, viện bảo tàng yêu cầu Lục Thiếu Dung như sau: giải thích thông tục dễ hiểu, để thị dân bình thường hiếm khi quan tâm tới khoa học sinh vật và lịch sử nhân loại sau khi xem xong sẽ cảm thấy hứng thú.

Ngoài ra, mỗi tháng Lục Thiếu Dung phải tới viện bảo tàng tham gia vài cuộc hội nghị.

Vấn đề mà viện bảo tàng đề cập tới là khảo cổ học, sinh vật học và hải dương học, Lục Thiếu Dung tương đối có hứng thú đối với khảo cổ, vốn định tốt nghiệp xong quay về Trung Quốc học chuyên sâu, nhưng cha Triển lại cho rằng kỹ năng tri thức phải lấy thực tiễn làm nền trước, nhưng nguyên nhân chính mà cha Triển không nói ra miệng đó là do mẹ Triển cứ khăng khăng dông dài_____muốn ẵm cháu.

Hôn cũng đã kết rồi, học cũng đã xong rồi, vấn đề thành gia lập nghiệp đã được giải quyết, tới phiên chuyện nối dõi tông đường, về điểm này thì xem ra tư tưởng của cha mẹ Triển gia vẫn tuân theo lề lối truyền thống.

Lục Thiếu Dung biết chuyện này không thể chậm trễ được, cũng không phải vấn đề nhỏ bé như hiến t*ng trùng là xong, sau một thời gian thương lượng cùng Triển Dương bèn quyết định muốn có đứa bé.

Mẹ Triển vốn đang giữ chức trong bệnh viện lớn ở New York, hơn nữa còn có bạn thân đang nghiên cứu y học di truyền, thế là việc lấy mẫu gene cơ thể cha, thụ tinh trong ống nghiệm chính thức được lên lịch trình.

Người phụ trách mang thai hộ đã chuẩn bị ổn thỏa, là một phụ nữ Châu Mỹ La Tinh mới di dân, còn tế bào trứng là của một người phụ nữ không biết tên khác hiến cho, trong nhân tế bào không có gene của cơ thể mẹ.

Hết thảy đều đã chuẩn bị đâu ra đó, chỉ chờ mẻ t*ng trùng tươi mới của Triển Dương và Lục Thiếu Dung nữa thôi.

Mẹ Triển thổn thức nói: “Năm đó mẹ và mama con đều sinh ra các con ở Nhân An Hương Cảng, không ngờ mới chớp mắt mà các con cũng sắp có baby rồi”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Dạ, mẹ, mấy hôm trước con và Dương Dương đã thương lượng xong, tụi con sẽ không mang đứa bé…”

Mẹ Triển sờ sờ đầu Lục Thiếu Dung, cười nói: “Con người dù sao cũng phải làm cha làm mẹ mới dần dần trưởng thành được, về điểm này mẹ cũng không lo lắng” Nói xong lại quát: “Dương Dương! Con xong chưa?!”

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười, Triển Dương rốt cuộc cũng xong, cầm ống nghiệm nhỏ ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Triển đón lấy ống nghiệm giao cho bạn thân chiết xuất gene, Lục Thiếu Dung và Triển Dương đứng ngoài phòng nghiên cứu nhìn máy rút ly tâm bắt đầu vận hành.

Quá trình hết sức phức tạp, trên màn ảnh nhảy nhót kết quả phân tích gene di truyền, hàng nào cũng là tiếng Anh.

Lục Thiếu Dung đọc sơ qua rồi giải thích cặn kẽ cho Triển Dương nghe:

“Đây là phân tích bệnh di truyền chưa được đăng ký toàn diện trong lịch sử gia tộc, từ trong gene có thể nhìn thấy trọn vẹn nhất, chúng ta đều rất khỏe mạnh, baby nhất định sẽ rất tốt”

Triển Dương khẩn trương hỏi: “Sao còn có xác suất nữa?”

Lục Thiếu Dung giải thích: “Trong quá trình tiến hóa lâu dài của nhân loại, các loại bệnh di truyền đều thể hiện ra, chỉ khác biệt ở chỗ nó trội hay ẩn thôi”

Mẹ Triển cũng đứng ngoài phòng nghiên cứu, nói: “Những điểm này đều tùy theo sự phối cặp”

Triển Dương nói: “Ghép đôi…phối giống nhân tạo, sau khi baby ra đời sẽ giống ai, con muốn một đứa con trai giống Thiếu Dung ấy, mẹ đi nói thử xem?”

Mẹ Triển giống như nghe phải câu chuyện rất khôi hài nào đó, bật cười một hồi rồi giáo huấn: “Dương Dương con phải biết rằng, có rất nhiều quy luật tự nhiên mà nhân loại không thể làm trái được, có thể làm đến bước này đã là trực tiếp cướp đoạt chức trách của tạo hóa rồi, biết thỏa mãn chút đi”

Lục Thiếu Dung gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tế bào của cơ thể mẹ xuất hiện, Lục Thiếu Dung lại giải thích: “Tế bào trứng thành hình lần thứ hai…là dùng chuỗi gene của anh, cho nên trên ý nghĩa mà nói…”

Triển Dương: “…”

Lục Thiếu Dung cười nghiêng ngã: “Anh chính là mẹ của đứa bé!”

Quá trình thụ tinh bắt đầu, người phụ nữ mang thai hộ đi vào phòng thí nghiệm, bên trong kéo rèm lại.

Triển Dương kháng nghị: “Này, sao không cho xem nữa?”

Mẹ Triển nói: “Giới tính cũng là tùy cơ, bệnh viện sẽ không tiết lộ cho con biết đâu, đây là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ”

Triển Dương đành phải nói: “Vậy không còn chuyện của chúng ta nữa rồi, về nhà thôi”

Lục Thiếu Dung hỏi: “Bao giờ thì chúng ta mới có thể tới thăm mama của em bé?”

Mẹ Triển nói: “Đoán chừng phải mấy ngày nữa, bệnh viện sẽ thông báo cho các con biết”

Triển Dương và Lục Thiếu Dung đan tay nhau ra khỏi bệnh viện, chầm chậm đi trên đường, Lục Thiếu Dung miệt mài xem phần thỏa thuận kia, phí mang thai hộ có mức giá trên trời, cả quá trình đắt đỏ vô cùng, nhưng đối với tài lực của hai người Triển Lục mà nói cũng chả đáng kể gì.

Khó khăn nhất chính là, một sinh mệnh nhỏ bé sắp được sinh ra, mà hai người bọn họ đều muốn làm cha, hoàn toàn không phải là quan hệ nhận nuôi, mà là kết tinh tình yêu chân chính của hai người.

Con trai hay con gái…vấn đề này quấn quýt trong lòng Triển Dương rất lâu, nam hay nữ đều không thành vấn đề, cái quan trọng không phải giới tính, mà là lớn lên giống ai.

Triển Dương rất rất muốn một đứa con trai giống Lục Thiếu Dung, đứa tiếp theo sẽ là con gái giống mình, hoặc giống Lục Thiếu Dung luôn cũng được.

Tuy nhiên phiền phức ở chỗ, dáng dấp Lục Thiếu Dung rất giống với Tô Đinh, có nét xinh đẹp của Tô Đinh, nhưng biến hóa thành vẻ ung dung trong tướng mạo nam sinh, nếu di truyền cách đời sinh ra một bé gái, vậy không phải nghĩa là mỗi ngày mình đều phải đối mặt với bản sao thu nhỏ của mẹ vợ sao?!

Người phụ nữ mang thai hộ tên Maria, đây cũng là tên giả, cơ cấu bệnh viện sẽ không lưu lại bất cứ phương thức liên lạc nào với người mẹ đảm nhận tử cung tự nhiên, tránh cho tương lai dẫn tới bất cứ khả năng tranh cãi tình thân nào, thù lao và phí thủ tục chia ra thanh toán hai lần, Triển gia bỏ tiền mời người mang thai hộ, cô ta nhận lấy, chỉ có một nhiệm vụ, đơn giản vậy thôi.

Nhưng Lục Thiếu Dung biết rõ, mang thai và sinh nở không phải là chuyện có thể dùng tiền mà mua được, dù cô ta chỉ vì tiền, nhưng từ góc độ nhân tính mà nói, mang thai rất vất vả, sinh ra một đứa bé không thuộc về mình là một chuyện vô cùng đau khổ. Cha Triển dường như đã hiểu rõ điểm này, nên phần lớn thời gian họ sẽ tới biệt thự điều dưỡng chuyên dụng của bệnh viện để thăm sản phụ, trò chuyện cùng cô.

Thậm chí Lục Thiếu Dung còn đề nghị đón cô về nhà, nhưng bệnh viện không cho phép, Triển Dương ngược lại đi thăm ít hơn.

Mười tháng sau, đứa con của bọn họ sắp sửa chào đời.

Sáu người chờ ngoài phòng sinh, ai nấy đều khẩn trương vô cùng:

Cha Triển mẹ Triển, Triển Dương Lục Thiếu Dung, Tô Đinh, còn có…Tại sao lại dư ra một tên? Triển Dương mang theo địch ý to lớn liếc sang vị khách không mời mà đến kia.

“Con trai ơi! Cố lên!!” Lục Thiếu Dung nói.

“Cháu ngoại ơi! Cố lên!!” Tô Đinh nói.

Cha Triển ngồi trên chiếc ghế đối diện xem báo, mẹ Triển đỡ Tô Đinh đang khẩn trương vô cùng, cười nói: “Có thể là con gái cũng không biết chừng!”

Tôn Lượng nói: “Đúng! Vợ của tôi ơi mau ra đời nào!”

Triển Dương: “…”

Lục Thiếu Dung cười to.

Trong phòng sinh vô khuẩn cách vách tường kính truyền ra tiếng la hét đau đớn của sản phụ.

Máy móc kêu ù ù, điện tâm đồ nhảy tít tít, trong hành lang tiếng người huyên náo, căn bản không ai để ý tới gia đình người Hoa này, đã thấy rất nhiều trường hợp sinh sản rồi, ở trong mắt các hộ sĩ, hết thảy đều bình thường chẳng có gì cả.

Tô Đinh bĩu môi: “Baby mệnh hảo, lúc sinh có nhiều người chờ như vậy, năm xưa khi tôi sinh Thiếu Dung bên ngoài phòng sản chỉ có mình ba nó”

“Ừm” Mẹ Triển đồng tình gật đầu: “Năm đó lúc tôi bắt đầu đau bụng, ông Triển vẫn còn đang lên lớp, học xong chạy tới bệnh viện trực tiếp đưa tôi lên bàn mổ”

Lục Thiếu Dung khẩn trương nói: “Cô ta thì sao, sẽ không sinh mổ chứ?”

Mẹ Triển an ủi: “Maria mang thai mấy lần rồi, nhất định sẽ thuận sản thôi, yên tâm”

Tô Đinh nói: “Sau này phải hảo hảo cảm ơn cô ta…”

Lời vừa dứt, trong phòng liền truyền ra tiếng khóc nỉ non.

Bác sĩ trong phòng thở phào nhẹ nhõm, dùng máy phát thanh nói với những người đang trò chuyện bên ngoài: “Là một bé trai”

Triển Dương nở hoa trong lòng: “Thật tốt quá! Là con trai!”

Tôn Lượng: “…”

Triển Dương đồng tình vỗ vỗ vai Tôn Lượng, bé trai!

Lục Thiếu Dung hỏi: “Có thể bế qua cho mama nó nhìn một chút không?”

Nữ bác sĩ cười bế em bé qua, Triển Dương chọc chọc đầu Lục Thiếu Dung nói: “Anh là papa, em mới là mẹ nó…” Dù nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được chen đến bên vách kính.

Hơi thở ra làm cửa kính kết một lớp sương trắng, trong vách kính phản chiếu đôi mắt chuyên chú của Triển Dương và Lục Thiếu Dung.

Bọn họ nhìn thấy đứa bé qua lớp kính, khoảnh khắc đó đột nhiên có một loại tình tự kỳ lạ trải dài trong thâm tâm, giống như đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong lòng hai người.

“Nó…” Lục Thiếu Dung nói: “Có thể ẵm nó một chút không?”

Bác sĩ nói: “Bé mới sinh không thể tùy tiện ẵm được, trên người các anh có vi khuẩn, phải đợi chúng tôi sắp xếp thỏa đáng trước đã”

Triển Dương duỗi ngón tay ra cách lớp kính sờ sờ, không nói gì hết, yên lặng chừng nửa phút, đột nhiên Triển Dương hỏi: “Sao ướt nhẹp vậy, y như con khỉ? Lớn lên nó giống ai?”

Đại từ nhân xưng mà Triển Dương dùng là “It” chứ không phải “He”, thế là tất cả mọi người cùng ngã ngửa.

“Mẹ” đứa nhỏ y như một con chó to trung thành, một đường theo vào phòng sinh, đoàn bạn bè thân thích cũng ùn ùn nối đuôi nhau tiến vào.

Cha Triển mẹ Triển mời Tô Đinh và Tôn Lượng đi ăn trưa, Tôn Lượng bị bẽ mặt, cư nhiên là bé trai, không có được vợ nữa rồi, thế là tạm biệt Lục Thiếu Dung rồi xế chiều mua vé máy bay về Bắc Kinh, cũng hẹn tới đầy tháng và thôi nôi sẽ lại tới New York thăm cháu trai.

Triển Dương ngồi bên ngoài phòng sinh lắc lắc cái đuôi, thè lưỡi nhìn cục cưng bé bỏng được hưởng đãi ngộ VIP độc chiếm nguyên một phòng nhà mình, mặc dù “Nó” trông thật giống con khỉ, nhưng hắn cũng rất thích.

Hắn ý thức được Lục Thiếu Dung không có ở đây, đi đâu rồi? Nhìn trái nhìn phải, hỏi một người hộ sĩ mới biết Lục Thiếu Dung đang ở trong phòng hồi sức của sản phụ.

“Em đang làm gì vậy?” Triển Dương vào phòng bệnh của Maria, thấy Lục Thiếu Dung đang ngồi bên giường bệnh kéo tay Maria, bèn bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu.

Lục Thiếu Dung nói: “Không có gì, tán gẫu thôi”

Sắc mặt Maria tái nhợt, treo một bình thuốc cười nói: “Chồng anh tới rồi kìa, đi xem cục cưng đi”

Lục Thiếu Dung gật gật đầu, lại nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt”

Maria nở nụ cười để đáp lại sự an ủi của Lục Thiếu Dung, Triển Dương ý thức được gì đó, thành khẩn nói: “Cảm ơn cô”

Maria mỉm cười: “Tiền của hai người đã cứu rỗi cảnh khốn cùng trong nhà tôi, phải là tôi cám ơn hai người mới đúng”

Lục Thiếu Dung cởi nón chân thành nói: “Cảm ơn cô đã thay thế tôi gánh chịu nỗi đau đớn của một người mẹ”

Maria bật cười, dịu dàng nói: “Vẫn chưa kết thúc đâu, một người mẹ hợp cách còn phải vất vả thêm mười sáu năm nữa, kế tiếp chính là phiền não của riêng ngài đó”

Lục Thiếu Dung mỉm cười gật gật đầu, Triển Dương và y cùng nhau cúi đầu tạm biệt Maria.

Nhà có thêm baby là chuyện đáng mừng, ba ngày sau, Triển Dương vui mừng hớn hở cùng Lục Thiếu Dung ôm tiểu bảo bối về nhà, lại tiếp tục thương lượng về một mớ tên khả dụng.

“Em cảm thấy Triển Tiểu Dương không tệ, một cái đại Dương, một cái tiểu Dương, rất đáng yêu a” Lục Thiếu Dung nói.

Thanh Phong mỉm cười nói: “Theo tập tục của người Trung Quốc chúng ta, chẳng phải trẻ con không được trùng tên với ba mẹ hay ông bà nội sao?”

Lục Thiếu Dung nói: “Đúng há, nhưng hình như anh cả Triển không có tập quán này, anh ấy bảo là để tưởng niệm anh hai…”

Vô Ưu trợn tròn mắt mắng: “Đệt! Ông đây còn chưa chết! Tưởng niệm cái gì!”

Lục Thiếu Dung dở khóc dở cười, tỏ vẻ đầu hàng: “Muốn đặt là Triển Tiểu Lượng, nhưng bị em bác bỏ rồi”

Vô Ưu: “…”

Thanh Phong cười đến nghiêng ngã, Vô Ưu hậm hực nói: “Đây không phải chiếm tiện nghi của ông sao? Tự nhiên kêu Tiểu Lượng Tiểu Lượng, lát nữa mà còn kêu Tiểu Lượng nữa là ta X mẹ mi luôn, tuyệt đối không được!”

Mọi người cười muốn điên.

Vô Ưu kháng nghị: “Đặt là Triển Chiêu Muội đi, hoặc Triển Lai Muội, vợ ông tới nay còn chưa có tin tức nữa!”

Lục Thiếu Dung: “…”

Rốt cuộc cũng chưa đặt tên được, Triển Dương đề nghị mấy cái quái danh như “Triển Nhật Dung*” gì đó bị Lục Thiếu Dung đập bò lê một trận, cuối cùng vẫn do cha Triển ra mặt, kêu Lục Thiếu Dung nhặt quẻ, được quẻ càn. [*nghĩa là Triển xxoo Dung]

Thiên hành kiện, người quân tử không ngừng vươn lên; địa thế khôn, người quân tử lấy đức dày nâng đỡ vạn vật.

Cục cưng lấy tên là Triển Hành, Triển Dương vốn cho rằng tên Triển Kiện càng hay hơn, bèn trách móc lão ba thiên vị, sau khi kêu la mấy lần thì ý thức được gì đó, bèn không lên tiếng nữa.

Kể từ đó, nhũ danh của Triển Hành chính là “Tiểu Kiện”, hay “Tiểu Tiện” cũng được. [*Kiện với Tiện đồng âm jiàn]

Sáu tháng sau:

Tiểu Kiện bắt đầu thể hiện thiên phú của nó, thực sự y hệt Triển Dương.

Bốn giờ rưỡi khuya, tiểu Kiện khóc ầm lên như sấm bên tai.

Lục Thiếu Dung nháy mắt bị đánh thức, bèn vừa lăn vừa bò tới bên giường baby bế con lên dỗ dành.

Triển Dương: “…”

Lục Thiếu Dung: “Đừng khóc đừng khóc, cục cưng sao vậy? Mắc tiểu hở?”

Triển Dương bực dọc vô cùng, nằm dài trên giường hết lăn qua rồi lăn lại, úp sấp thống khổ không chịu nổi nói: “Lục Thiếu Dung! Triển Tiểu Kiện! Tôi van hai mẹ con mấy người đó! Sáng mai ông đây còn phải đi làm nữa!”

Lục Thiếu Dung dỗ dành: “Ngoan ngoan, đừng khóc nữa, mẹ con bực rồi kìa, ngoan…”

Triển Dương gầm thét kháng nghị: “Là cha!”

Tiểu Kiện càng khóc lớn tiếng hơn.

Triển Dương đầu tóc rối nùi, thở ra một hơi thật dài, mệt mỏi không chịu được nói: “Ẵm nó qua phòng mẹ anh đi…”

Lục Thiếu Dung nói: “Mẹ cũng cần nghỉ ngơi a”

Tiếng khóc của tiểu Kiện chuyển từ “Oa oa oa” sang “Ô ô ô” rồi bắt đầu nhỏ dần, Lục Thiếu Dung ôm nó đi tới đi lui dỗ dành, Triển Dương chép miệng, ngủ không được, bèn đi đánh răng rửa mặt, mang bộ mặt khó chịu ngồi trên ghế sô pha phát ngốc.

Qua hai tiếng sau, tiểu Kiện lại tỉnh dậy, đòi bú sữa.

Jenny vẫn chưa tới, Lục Thiếu Dung đi lấy dụng cụ cho bú nhân tạo, đo lường nhiệt độ sữa thích hợp để Triển Dương đeo vào, rồi nhét tiểu Kiện vào trong tay Triển Dương, để hắn đút sữa.

Đây là do mẹ Triển quy định, mỗi ngày cha con phải dành một khoảng thời gian kề cận nhau, Triển Hành đơ mặt cởi trần thân trên, đeo hai cái chụp ngực to chuyên dụng cho bố để đút tiểu Kiện bú sữa.

Tiểu Kiện chóc chóc bú hết sức vui vẻ, Lục Thiếu Dung ngáp dài đi đánh răng rửa mặt.

Triển Dương nói: “Cục cưng bú no rồi hả?” Hắn ẵm con trai lên, tiểu Kiện lại bắt đầu khóc, Triển Dương mới nghĩ thôi quên mất, chỉ mới bú có nửa bên, vì thế đổi sang bên kia cho con trai tiếp tục bú sữa.

Lục Thiếu Dung đi lấy sữa tươi và báo chí, mẹ Triển cũng đã tỉnh, đón lấy tờ báo trên bàn, đeo kính vào bắt đầu đọc.

Tiểu Kiện bú no, được thay tã lót sạch sẽ nên rất thỏa mãn, bắt đầu túm tóc Triển Dương.

Triển Dương cẩn thận đưa tay xuống dưới xương sườn mà bế nó, ôm bé tí hon này lên, hôn hôn con trai, bắt đầu trêu đùa nó. Lúc tiểu Kiện ngoan ngoãn thì Triển Dương vẫn cảm thấy rất thích thú.

Baby lúc nhỏ rất đáng yêu, tiểu Kiện cư nhiên còn biết chủ động đáp trả cái hôn của Triển Dương nữa, nó xoay tay lại tát cho hắn một cái.

Triển Dương cười ha ha, ôm nó lắc tới lắc lui, vẻ mặt tiểu Kiện rất kỳ quái, Lục Thiếu Dung và mẹ Triển đồng thời biến sắc hô: “Để nó ợ trước đã_____”

Triển Dương mới ý thức được không đúng, tiểu Kiện bèn ụa một tiếng nôn sữa ra, phun đầy lên mặt Triển Dương.

Triển Dương: “…”

“Oa_____” Tiểu Kiện lại bắt đầu khóc.

Chín tháng:

Mẹ Triển trở về nhà, chỉ còn lại hai vợ chồng son bị bé con hành hạ.

Triển Dương ngạc nhiên nói: “A, vợ ơi, em qua đây xem nè, lợi của tiểu Kiện cứng ghê…”

Lục Thiếu Dung nói: “Không phải mọc răng rồi chứ, em xem xem?”

Triển Dương nói: “Mới nãy lúc bú sữa nó cắn núm vú không buông, kéo không ra, tiểu Kiện, để cha mẹ xem xem?”

Lục Thiếu Dung bế con lên, Triển Dương dùng tay trái nhẹ nhàng nhéo quai hàm tiểu Kiện: “Cục cưng…nào, há miệng” Hắn tách miệng tiểu Kiện ra, đưa ngón trỏ vào sờ sờ, nói: “Giống như mọc cái răng nhỏ…Ai da, tiểu Kiện, con làm gì vậy, đừng cắn, nhả…nhả ra! Đau a…”

Lục Thiếu Dung nói: “Tiểu Kiện mau nhả ra, ngoan”

Triển Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Con trai, mau nhả ra, đau quá!!!”

Triển Dương mới đưa ngón trỏ vào chút xíu đã bị tiểu Kiện cắn ngay miếng thịt ở đầu ngón tay không buông, nếu nó cắn nguyên ngón còn đỡ, đằng này chỉ cắn có chút xíu da, lực cắn lại lớn, khiến Triển Dương đau muốn trào nước mắt.

Lục Thiếu Dung cười đến đau bụng, nói: “Tiểu Kiện con đừng…cắn, làm lợi lệch ra ngoài là không có đẹp trai đâu đấy!”

Lục Thiếu Dung nhéo nhéo cằm tiểu Kiện nó mới chịu nhả ngón tay Triển Dương ra, Triển Dương khóc không ra nước mắt, ngón trỏ đã sưng phù lên.

Một tuổi:

Lục Thiếu Dung đang lật xem tư liệu ở trước bàn ăn, vừa cầm ly cà phê trong tay vừa gõ chữ trên laptop.

Bé tiểu Kiện ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn vừa xé sách tranh vừa ôm bình sữa ấm bú.

Hai mẹ con đều có thú vui riêng của mình.

“Ba…” Triển Tiểu Kiện nói: “Ba!”

“Ừm, tiểu Kiện ngoan”

Lục Thiếu Dung suýt nữa phun phèo cà phê ra ngoài, luống cuống tay chân buông tư liệu xuống, nói: “Tiểu Kiện con biết nói chuyện rồi hả!”

Triển Tiểu Kiện nói: “Ưm ưm_____” Mắt nhìn chằm chằm vào hủ kẹo đủ màu sắc trên đầu tủ lạnh, ý muốn bảo: ba, ba hiểu chưa, khỏi giải thích nữa.

Lục Thiếu Dung nở hoa trong lòng: “Cục cưng! Kêu tiếng nữa coi! Con biết kêu papa rồi hả? Đợi cha con về nhất định sẽ rất vui!”

Triển Tiểu Kiện nói: “Ba”

Lục Thiếu Dung cười ngu một hồi, định đứng dậy gọi điện thoại, đột nhiên ý thức được một cái vấn đề rất nghiêm trọng, bèn quyết định là rõ chuyện này trước đã.

“Tiểu Kiện con đang kêu ai vậy?” Lục Thiếu Dung nói: “Kêu ba sao?”

Triển Tiểu Kiện: “???”

Lục Thiếu Dung chỉ chỉ chính mình, dịu dàng hỏi: “Ba?”

Triển Tiểu Kiện đáp: “Ba”

Lục Thiếu Dung cơ bản có thể thấy trước được cảnh tượng Triển Dương ngồi chồm hổm trong góc tường âm u vẽ vòng vòng.

Thôi nôi của Triển Tiểu Kiện, khách khứa có mặt đông đủ, bày một buổi tiệc thật xa hoa.

“Sẽ bắt cái gì đây?” Triển Dương cười nói: “Tiểu Kiện, lát nữa nhất định phải bắt cái này nha!” Triển Dương cầm cái bàn tính quơ tới quơ lui trước mặt tiểu Kiện không ngừng.

Tiểu Kiện: “…”

Tôn Lượng nói: “Fuck! Niên đại nào rồi mà còn, phải bắt cái này nè…Tiểu Kiện nhìn nè!” Tôn Lượng cầm tấm thẻ vàng sáng chói lắc qua lắc lại trước mặt tiểu Kiện, để tăng thêm ấn tượng với nó.

Chỉ còn lại Hàn Phong cầm cây súng bắn nước, làm như thật nói: “Bắt cái này nè! Cậu cả nói cho con biết, đây là đồ tốt đấy!”

Lục Thiếu Dung giật súng qua múa may nói: “Được rồi được rồi! Ba người cút mau! Bắt đầu rồi! Còn quậy nữa là tôi bắn lên mặt mấy người cho biết!”

Tiểu Kiện ngồi giữa đống đồ trên chiếc bàn dài cười ha ha, Lục Thiếu Dung nói: “Cục cưng, lấy cái nào con thích nhất ấy”

Không hề xuất hiện mấy món như trứng rung hay gậy mát xa, Triển Dương vô ý thức khẩn trương vài giây, đột nhiên thấy tiểu Kiện sờ trúng một món trang sức nhỏ, cầm trong tay.

“A! Đó là gì vậy?” Tôn Lượng hiếu kỳ hỏi: “Đồ của phụ nữ hả?”

Món trang sức sắc màu rực rỡ, Lục Thiếu Dung cười nói: “Nó là hàng mô phỏng theo vòng cổ của nữ tế ti Maya, ý của tiểu Kiện chính là, nó thích khảo cổ”

Triển Dương nói: “Rõ ràng là ăn gian! Hừ! Đồ lấp lánh như vậy thì đứa trẻ nào không thích?”

Lục Thiếu Dung đối chọi gay gắt: “Không phải anh cũng vậy sao? Còn dám nói em? Anh cầm cái bàn tính nhựa xanh xanh đỏ đỏ đó cho ai xem vậy? Anh hai còn lấy tấm thẻ vàng phản quang ra nữa kìa!”

Tiểu Kiện cười ngặt nghẽo, Tôn Lượng ngẫm nghĩ rồi nói: “Được a, sau này cậu hai sẽ tài trợ nhóc theo ngành khảo cổ” Hắn nhéo nhéo mặt tiểu Kiện: “Dọn cơm dọn cơm”

Triển Dương bất mãn nói: “Tôi cũng có tiền vậy, cám ơn à! Hơn nữa đó là con trai tôi mà!”

“Ẵm chút coi nà! Tôi còn chưa được ẵm cháu nữa!” Tôn Lượng nói: “Tiểu quỷ!”

Tiểu Kiện cười trên nỗi đau của người khác, vui sướng hoa tay múa chân.

Hôm thôi nôi, Tôn Lượng uống đến say khướt, cùng Dư Hàn Phong tới nhà của Lục Thiếu Dung chơi với cháu trai.

Dư Hàn Phong nói: “Tiểu Kiện ngoan, con không được vịn bàn vịn ghế như vậy, nam tử hán phải tự học đi…”

Dư Hàn Phong kéo tay tiểu Kiện ra, để nó đứng giữa phòng khách.

Triển Dương nói: “Cẩn thận kẻo té…” Chưa nói xong Lục Thiếu Dung đã ra hiệu Triển Dương im miệng.

Tiểu Kiện hết sức mờ mịt đứng thẳng, Dư Hàn Phong dịu dàng cười nói: “Cục cưng, cậu tin con không cần người khác nâng đỡ cũng sẽ có được chỗ đứng trên thế giới này”

Tiểu Kiện nghe không hiểu, nhưng Dư Hàn Phong lại cẩn thận buông hay tay ra.

“Cục cưng, ba ở đây nè” Lục Thiếu Dung ngồi xuống bên cạnh tiểu Kiện.

Vì thế tiểu Kiện đứng yên, lảo đảo muốn ngã, Dư Hàn Phong lại kiên nhẫn nói: “Tới đây, nắm tay cậu nè”

Dư Hàn Phong vươn hai tay ra, chỉ cách tiểu Kiện có chút xíu, tiểu Kiện đưa tay ra bắt, loạng choạng đi về phía trước mấy bước, vào khoảnh khắc tim mọi người đều muốn thót lên tới cổ họng, ý niệm duy nhất của Triển Dương chính là nhào qua, phòng ngừa con trai té ngã.

Dư Hàn Phong cười nói: “Nào! Qua đây! Qua chỗ cậu cả nè!”

Dư Hàn Phong vừa cười nói vừa khom người lui ra sau, hai tay chỉ cách tiểu Kiện một khoảng nhỏ, tiểu Kiện khẩn trương cười khanh khách, bước từng bước nhỏ vụng về đi về phía anh.

“Tốt lắm!” Dư Hàn Phong cười nói: “Con sẽ đi được mà!”

Dư Hàn Phong vừa lùi vừa vẫy gọi, tiểu Kiện run run đi tới đi tới, bước theo Dư Hàn Phong. Cuối cùng Tôn Lượng bật cười nói: “Tốt quá, vậy là học được rồi!”

Tôn Lượng bế tiểu Kiện lên, tiểu Kiện cười không ngừng, đưa tay túm tóc Tôn Lượng.

Tôn Lượng xui xẻo rồi.

Lúc tiểu Kiện hai tuổi, sau khi so sánh các bức ảnh thời thơ ấu xong, rốt cuộc Triển Dương rút ra kết luận, tiểu Kiện lớn lên giống hắn.

Hoàn toàn đúc từ một khuôn mà ra, gần như y chang Triển Dương lúc nhỏ, hai bức hình lúc tắm căn bản nhìn không ra ai với ai.

Lục Thiếu Dung hết sức hài lòng, quá hài lòng! Không có chuyện nào đáng yêu hơn thế nữa!

Triển Dương: “…”

Triển Dương đề nghị hay là sinh thêm một đứa bé gái nữa đi.

Lục Thiếu Dung tỏ ý hoàn toàn không cần, một đứa đủ rồi.

Triển Dương cứ kiên trì muốn có thêm một đứa con gái, cho trong nhà có nam có nữ, hơn nữa muốn đặt tên là Triển Nhật Dung.

Mẹ Triển cũng muốn, dù sao trong nhà chỉ có một đứa con cũng không tiện bồi dưỡng, lúc nhỏ Triển Dương cũng chỉ có một mình, rất cô đơn.

Cùng lắm thì mướn thêm người giúp việc, đổi sang biệt thự, với tài lực của hai người Triển Lục thì cũng nên đổi chỗ ở đi. Không cần làm gì khác, Lục Thiếu Dung chỉ việc ở bên cạnh baby là được, huống chi cũng có kinh nghiệm rồi.

Niệm tới niệm lui, Lục Thiếu Dung cũng thoáng động tâm, thế là mẹ Triển lại niệm ra được một đứa bé nữa.

Cho nên hai năm sau, con gái của Triển Dương và Lục Thiếu Dung ra đời, vẫn mướn người mang thai hộ, lần này cư nhiên vừa đúng một bé gái.

Cao hứng nhất chính là Tôn Lượng, vợ mình cuối cùng cũng rơi xuống rồi; tiếp theo là Triển Dương, dù sau này con gái phải gả chồng, bất quá cũng không nhất định phải gả cho Tôn Lượng, chỉ cần nó không thương hắn ta thì mọi chuyện dễ bàn rồi, Tôn Lượng cũng đâu thể cưỡng đoạt được.

Dĩ nhiên bé gái không gọi là Triển Nhật Dung, cũng không tên là Triển Sinh Lượng, hay Triển Tiểu Lượng gì đó, Tô Đinh đặt cho nó cái tên “Diêu”, lấy từ câu “Phiêu diêu hề nhược khinh vân chi hồi tuyết” [*Phiêu đãng bất định như cơn gió thổi bay làn tuyết; trích trong bài thơ Lạc thần phú, để miêu tả về Mật phi của Tào Thực]

Triển Dương đề nghị con gái theo họ của Lục Thiếu Dung, tên đầy đủ là Lục Diêu, hài âm trong tên hai đứa con: Triển Hành và Lục Diêu, vừa khớp với đường nhân sinh dài đằng đẵng, là điềm tốt, tương lai sự nghiệp sẽ càng phát triển hơn.

Tôn Lượng nhất định phải có được cục cưng bé bỏng này.

Không đề cập tới Tôn Lượng nữa, trước tiên nói khi Diêu Diêu về tới Triển gia, đã tặng cho Lục Thiếu Dung vô số phiền toái.

Một đứa con trai cộng thêm một đứa con gái, kết quả đơn giản chính là mạnh đứa nào đứa nấy tự khơi mào phiền toái của riêng mình, quả thật chính là lấy dãy số nhân đem đi nhân lên thêm.

Triển Tiểu Kiện mới hai tuổi, tiểu Diêu còn nằm trên giường baby, Lục Thiếu Dung muốn cùng lúc chăm sóc hai tiểu gia hỏa này thực sự phải bù đầu bù cổ.

Triển Tiểu Kiện rất thích đưa mấy món đồ kỳ quái cho em gái, giành đồ chơi hay giành núm vú cao su của em là chuyện nhỏ, quan trọng chính là Triển Tiểu Kiện tự mình đi đứng còn chưa vững, vậy mà ngày nào cũng quấy đòi ẵm em gái.

“Em dậy…”

Lục Thiếu Dung vất vả lắm mới được nghỉ ngơi làm chút công việc, vội nói: “Tiểu Kiện, con đừng phá em, để em ngủ thêm chút nữa”

“Chơi…”

Lục Thiếu Dung nói: “Em không chơi cái đó đâu, tiểu Kiện! Đặt cây hút bồn cầu xuống! Bẩn lắm!”

“Ăn…”

Triển Dương nói: “Em chưa mọc răng, con tha cho ba đi, tiểu Kiện! Miệng con dính đầy socola kìa, không nên hôn em! Đi đánh răng…”

Triển Dương và Lục Thiếu Dung bị hai đứa nhỏ hành cho sứt đầu mẻ trán, kêu khổ không ngừng, bọn họ đã dời nhà rồi, trong nhà mướn thêm bốn người giúp việc, chuyện nhà cơ bản không cần Lục Thiếu Dung phải nhọc lòng nữa.

Nhưng những chuyện có liên quan tới con trai con gái, Lục Thiếu Dung kiên trì tự mình làm, dù sao giữa cha con cũng cần tiếp xúc da thịt nhiều hơn mới có thể dưỡng thành cảm giác an toàn cho đứa nhỏ, huyết thống luôn kêu gọi lẫn nhau, không thể giao cho bất kỳ ai khác được.

Ngày nọ, chuyện Lục Thiếu Dung sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Hôm ấy em gái đang thay tã, Triển Tiểu Kiện đứng trên một cái ghế đẩu hiếu kỳ nhìn thao tác của Lục Thiếu Dung.

“Cục cưng, làm sao vậy?” Lục Thiếu Dung phát hiện con trai khác thường, bèn hỏi.

Triển Tiểu Kiện nói: “Kê kê đâu?”

Lục Thiếu Dung: “…”

Lục Thiếu Dung nói: “Đợi con lớn lên sẽ biết, giờ nói con nghe không hiểu đâu”

Triển Tiểu Kiện hỏi: “Lớn lên kê kê sẽ biến mất sao?”

Triển Dương vừa vặn đi vào phòng, nghe vậy mắng: “Em dạy nó cái nhảm nhí gì vậy?”

Lục Thiếu Dung triệt để câm nín.

Tiểu Diêu được tám tháng, ê ê a a bò đi khắp nơi, Lục Thiếu Dung thay thảm cho toàn bộ phòng khách, cách hai ngày dùng ion âm tiêu độc một lần, tạo cho con gái không gian hoạt động rộng rãi, đồng thời phòng ngừa té ngã.

Tôn Lượng tới làm khách, thăm nhà mới của bọn họ, Lục Thiếu Dung pha trà, hai người ngồi bệt bên bàn trà áp đất thuận miệng tán gẫu.

“Vợ anh đâu?” Tôn Lượng thè lưỡi vẫy đuôi hỏi.

Lục Thiếu Dung buồn cười nói: “Đang ngủ, lát nữa dậy sẽ cho anh ẵm”

“Cháu trai đâu?” Tôn Lượng lại hỏi.

Lục Thiếu Dung nói: “Đang chơi mấy món đồ anh cho nó đó…Lần sau anh tới mang theo thú con được không, gần đây nó cứ đòi nuôi thú cưng, Dương Dương thấy còn nhỏ quá nuôi chó mèo không tốt, nên không đồng ý, lần tới anh mang một con tặng nó, chắc không phản đối đâu…”

Đang nói tới đây thì Triển Tiểu Kiện nắm một sợi dây thừng từ trong hành lang đi qua.

“Không phải Tiểu Tiện đang nuôi con gì đó sao?” Tôn Lượng nhìn không rõ, nói: “Tiểu Tiện, qua đây cho cậu hai coi nhóc nuôi con gì vậy?”

“Vật cưng” ở đầu kia dây thừng của tiểu Kiện tỏa sáng, tiểu Kiện buộc qua quýt eo em gái vào cuối sợi dây thừng dài, tiểu Diêu ê ê a a từ hành lang bò ra, tiểu Kiện dắt nó đi dạo khắp nơi.

Tiểu Kiện: “Tụi con ra ngoài tản bộ nha…”

Lục Thiếu Dung cười nói: “Ừm, không được ra ngoài đường nhé, chỉ ở trong vườn hoa…” Khi nhìn thấy đứa con gái tám tháng tuổi bị buộc vào sợi dây thừng, y vội la: “Tiểu Kiện! Không được làm vậy!” Tức khắc đụng ngã bàn trà, lao qua tách hai đứa ra.

Tiểu Kiện “Oa” khóc ầm lên, quay đầu bỏ chạy.

Lục Thiếu Dung nói: “Lát nữa đợi cha con về dạy cho con một trận! Không được khóc”

Tiểu Kiện giả khóc một hồi, chạy lên lầu tìm chỗ chơi trò tự kỷ.

Tôn Lượng ẵm tiểu Diêu đi vào phòng khách, tán thưởng: “Yo! Lớn đến thế rồi à, vợ ơi, ừm, ngoan quá!”

Mắt tiểu Diêu sáng ngời, im lặng nhìn Tôn Lượng.

Triển Dương tan ca, phần lớn thời gian đều về nhà chơi với con gái, cười nói: “Cậu hai có muốn đút sữa cho bé không?”

Tôn Lượng: “Khỏi đi, anh vụng tay vụng chân làm nó sặc mất, chú đút đi”

Triển Dương kiên trì nói: “Không sao đâu, bộ bình sữa mô phỏng này rất an toàn”

Tôn Lượng cứ cảm thấy Triển Dương không có hảo ý, nhưng cục cưng bé bỏng này thực sự quá đáng yêu đi, huống hồ sau này còn là vợ hắn nữa, nhịn không được muốn ẵm hoài, bèn cười hì hì nói: “Cũng được, để anh đút, tiểu Diêu ngoan nha!”

Lục Thiếu Dung làm công tác tư tưởng cho tiểu Kiện xong, lúc xuống lầu nhìn thấy Tôn Lượng ngồi trong phòng khách đơ mặt đeo bra nhựa đút sữa cho con gái bọn họ bú.

Lục Thiếu Dung: “…”

Tôn Lượng: “…”

Xí nghiệp gia nằm trên bảng xếp hạng tài phú lại đi làm cái chuyện này, ý niệm đầu tiên của Lục Thiếu Dung chính là lên lầu lấy máy ảnh chụp lại, lưu làm kỷ niệm.

Được Tôn Lượng đút no, tiểu Diêu rất cao hứng, bé không như tiểu Kiện hay kéo họng gào khóc vô cớ, tính cách yên tĩnh này càng khiến người ta thương yêu hơn, cũng dễ bị người ta lơ là hơn, giống như Lục Thiếu Dung vậy.

Triểu Tiểu Kiện đẩy một chiếc xe xếp gỗ lego qua trước phòng khách.

Tôn Lượng cười nói: “Tiểu Kiện thích đồ chơi cậu hai mua cho nhóc không?”

Tiểu Kiện không thèm nhìn Tôn Lượng, nói: “Con không quen ông, nhưng con cám ơn ông”

Tôn Lượng: “…”

Rất rõ ràng là đã bị Triển Dương dạy hư rồi, thằng tiểu quỷ.

Ba phút sau, Triển Tiểu Tiện hai tuổi rưỡi cầm cây súng bắn nước xuất hiện trong phòng khách, hét to với Tôn Lượng: “Buông nó ra! Ông làm gì với em gái con đó!”

Tôn Lượng: “…”

Triển Dương cười muốn rút gân.

Tôn Lượng nói: “Học đâu ra mấy câu đó vậy hả? Qua đây, cậu hai cũng ôm nhóc một cái, tiểu Tiện ngoan”

Tiểu Kiện hầm hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi.

Tôn Lượng cười nói: “Tiểu Tiện còn ghen tị nữa kìa”

Triển Dương gác chân, lắc lắc đôi dép lê vải, thuận tay nhấn remote TV, nói: “Ừm, thường xuyên luôn, bảo rằng em thương em gái hơn nó”

Triển Dương vẫn luôn dùng dư quang khóe mắt để nhìn con gái mình, âm thầm tính toán thời gian.

Tôn Lượng cứ cảm thấy hôm nay Triển Dương kỳ quái sao sao ấy, nhưng lại nói không rõ nguyên nhân, hắn bế em bé lên lắc lắc, nói: “Cậu hai thương bé nha! Cục cưng…”

Lục Thiếu Dung cầm máy ảnh xuống lầu, thấy Tôn Lượng đang giơ con gái mình lên cao, vội nói: “Bú xong phải cho nó ợ trước…”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tiểu Diêu “ọc” một tiếng nôn sữa ra đầy đầu Tôn Lượng.

Tôn Lượng: “…”

Triển Dương ném báo cười ầm ĩ, Lục Thiếu Dung lập tức giơ máy ảnh lên “kacha” chụp lại bộ dáng sữa dính đầy đầu chật vật của Tôn Lượng.

_______ Phiên ngoại ­• TRIỂN HÀNH THIÊN ­• Hoàn _______

Tây Nguyên năm 2065, ban đêm, Phủ Điền Phúc Kiến.

“Bắt trộm a_____”

Lâm Cảnh Phong ló đầu ra khỏi hang, nhìn ra bên ngoài một cái rồi nhanh chóng khác thường rụt trở về.

Một đoàn thôn dân khua chiêng gõ trống, khí thế hùng hổ thắp đuốc lên núi bắt trộm.

Mộ phần tổ tiên hơn ba trăm năm bị trộm, vậy mà được sao? Đuốc xếp thành hàng dài, tiếng chiêng trống vang vọng. Lâm Cảnh Phong thò đầu ra trên hang trộm, hai mắt dán vào mặt đất lạnh lùng nhìn.

Cả Phủ Điền nhao nhao, thôn trưởng phân công nhiệm vụ, các thôn dân rối rít đi lùng bắt kẻ trộm mộ.

Mấy bác gái bô lô ba la chỉ vào phần mộ tổ tiên kia la to la nhỏ, rồi bưng mặt khóc thảm thiết.

Lâm Cảnh Phong khẽ “Xì” một tiếng, nhân lúc mọi người không phòng bị thoát thân ra ngoài.

Mấy bé gái tinh mắt, lập tức kêu to, các thôn dân như ong vỡ tổ xông lên, Lâm Cảnh Phong bắt đầu liều mạng bỏ chạy, phía sau một đoàn thôn dân đòi đánh đòi giết đuổi theo.

Lâm Cảnh Phong chạy đến khổ không thể tả, không quen đường sá trong thôn này, mấy lần suýt nữa đã nhào vào bùn lầy hố rác, quẹo trái quẹo phải nhảy vào đồng ruộng, bà bác phía sau quyết đoán chọi mạnh chiêng đồng!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy chiêng đồng lóe kim quang bay vù vù trong không trung nện cái cốp vào ót Lâm Cảnh Phong.

“Bên kia_____!”

“Bắt lấy nó!”

Cuối cùng, một tiếng súng vang lên.

Tất cả thôn dân không hẹn mà cùng phanh gấp, la lên một tiếng sợ hãi, kế tiếp bỏ chạy như chim thú.

Lâm Cảnh Phong thở dốc nửa ngày, xoay người lẩn vào bóng đêm, chỉ còn lại chiếc chiêng đồng nằm an tĩnh phản chiếu ánh trăng trên đồng ruộng, bên trên còn lưu lại dấu vết cái ót của Lâm Cảnh Phong.

Quả nhiên người Phủ Điền đều là cao thủ võ công, lần sau không tới đây nữa_____Lâm Cảnh Phong nghĩ như thế.

Cùng lúc đó: nước Mỹ, bang California.

Triển Hành là con trai trong gia đình đôi phu phu đồng tính, khi còn bé cậu thường tự hỏi mình ra đời làm sao, đáp án nhận được chẳng bao giờ ngoại lệ: “Nhặt trong thùng rác về, học bài đi, chăm chỉ học hành, lớn lên con sẽ biết đó là cái thùng rác nào”

Nhưng học suốt mười mấy năm, rốt cuộc Triển Hành không cách nào chịu đựng được nữa, cậu muốn học khảo cổ, hay ít nhất cũng là âm nhạc! Nhưng ông già đáng ghét cứ tự chủ trương báo danh vào khoa kinh doanh cho cậu, cậu muốn tham gia tập huấn vào đội phi tiêu, tham gia hoạt động dã ngoại mùa thu với đội bóng chày, nhưng lại bị nghiêm khắc quy định rằng cuối tuần phải về nhà!

“Không có ai hiểu tôi hết!” Triển Hành bi phẫn lên án: “Everyone!”

Bạn cùng phòng đồng tình nhìn cậu.

“Hey, nghe tôi nói này, không bằng như vầy…”

Triển Hành thu xếp ba lô xong, nhét điện thoại vào túi quần: “Tôi đã trình đơn xin thôi học rồi, bye bye nha John”

Bạn cùng phòng há hốc miệng, cả nửa ngày sau cũng chưa hồi thần lại.

“Papa người Hoa của cậu biết kungfu Trung Quốc đó! Ông ta sẽ đánh gãy chân cậu!” Bạn cùng phòng sợ hãi kêu to.

Triển Hành: “Tôi sẽ không cho ông ấy cơ hội làm thế đâu, nghe đây, tôi đã mua xong vé máy bay rồi, sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức, cả đời cũng không về nữa…Ờ…Đợi chừng nào ông ấy không còn dám quyết định cuộc đời tôi nữa thì tôi mới trở về”

Bạn cùng phòng: “Vikko, tôi đi theo cậu, cậu muốn đi đâu?”

Triển Hành: “Tôi, muốn, về, Trung, Quốc!”

Ba tiếng sau khi Triển Hành trình đơn xin thôi học, hiệu trưởng lập tức thông báo cho ông nội Triển Hành biết, ông nội Triển Hành lập tức chạy tới nhà Triển Hành, cả nhà lớn nhỏ ngồi ngay ngắn đợi thiếu niên nổi loạn trở về.

Cha cậu Triển Dương nhìn bản sao đơn xin thôi học, tức đến độ muốn lật bàn trà.

“Khoan khoan khoan” Lục Thiếu Dung nói: “Phải bình tĩnh nói chuyện với nó”

Triển Dương ủy khuất gầm thét: “Năm đó hỏi nó có muốn học khoa kinh doanh hay không, nó bảo rằng học!”

Lục Thiếu Dung hỏi: “Tối đó khi anh cùng nó bàn về bộ môn nó đã nói gì? Không phải hàn huyên nguyên buổi tối sao?”

Triển Dương: “Phần lớn thời gian là anh nói, nhưng cuối cùng nó bảo ‘Dạ’ mà!”

Lục Thiếu Dung triệt để câm lặng.

“Anh đừng mắng nó nữa!” Lục Thiếu Dung nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ tối rồi mà con trai vẫn chưa về, mơ hồ có dự cảm bất thường.

Gọi điện thoại, quả nhiên đã tắt máy.

Thời khắc ngồi trên máy bay, Triển Hành như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia bờ đại dương là một cuộc sống hoàn toàn mới đang chờ đợi cậu.

Sáng sớm Lâm Cảnh Phong thức dậy, bên ngoài nhà khách đã bị một đám thôn dân hùng hùng hổ hổ vây kín.

Lại tới nữa_____Lâm Cảnh Phong gần như muốn phát điên, y nhảy cửa sổ bỏ trốn, thế là nhân viên nhà khách cũng gia nhập vào đoàn quân đuổi bắt, khó khăn lắm mới bỏ rơi được đám người, lên xe buýt tới Thượng Hải, cuối cùng cũng thoát khỏi đám truy binh đeo bám dai dẳng, cơ bản chẳng trộm được cái gì hết!

Lâm Cảnh Phong ra bến xe, ngồi tàu điện ngầm tới trạm xe lửa.

Triển Hành hạ cánh xuống phi trường Phổ Đông, tiếng Thượng Hải làm cậu choáng váng hết cả đầu óc, cảm giác như tiến vào thế giới ngoài hành tinh, cho nên hủy bỏ kế hoạch du lịch Thượng Hải ban đầu, quyết định tới Tây An coi tượng binh mã trước, chơi đã rồi tính sau, bèn ngồi tàu điện ngầm ra trạm xe lửa.

Thế là hai kẻ xa lạ Triển Hành và Lâm Cảnh Phong đã vô tình gặp gỡ nhau giữa biển người bao la mờ mịt.

♪♪♪ Quyển 1 – MIÊU TƯỚNG QUÂN – Hoàn ♪♪♪
Bình Luận (0)
Comment