Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 19

Lớn nhường này rồi nhưng đây là lần đầu tiên Triển Hành được xem phim lộ thiên, là một cuộn phim thám hiểm nội địa mấy chục năm về trước, nam chính một rất đẹp trai, nam chính còn lại…cũng rất đẹp trai.

Tình tiết chủ yếu xoay quanh quá trình thám hiểm cẩu huyết mà rối rắm của bọn họ, đơn giản chỉ là anh không vứt bỏ tôi, tôi cứu anh vậy thôi, chia ly rồi tụ họp, nếu chiếu ở nhà Triển Hành, cho dù có là rạp phim âm thanh vòm lập thể, Triển Hành thủ vai chính xông pha trong tình cảnh và hiệu ứng thô lậu kia thì cũng chẳng ai thèm xem.

Hơn nữa, bộ phim này còn là phiên bản Tứ Xuyên! Thực sự nghe chả hiểu gì hết, Triển Hành xem mà đầu choáng mắt hoa, như lọt vào sương mù, còn bị con bò với chiếc máy cày đằng trước che khuất màn hình nữa chứ, chỉ có thể đoán mò lời thoại và nội dung phim.

Nhưng niềm vui được ở bên Lâm Cảnh Phong, được nắm tay nhau ngồi trên lan can trong đêm tối to lớn hơn chính bộ phim kia nhiều. Triển Hành vừa thất thần vừa xem, mãi đến khi gần hai tiếng trôi qua mới đoán được đại khái.

Nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, do phần mở đầu quá chấn động, Triển Hành mãi lo lau hồng trà dính đầy mặt đầy áo quần mà bỏ lỡ luôn tựa phim, song chẳng hiểu sao cậu cứ cảm thấy hai nam chính thoạt nhìn hình như hơi…giống ai kia với ai kia trong truyền thuyết thì phải?

Đến hồi kết, nam chính một đào nam chính hai từ trong hầm mỏ ra, Triển Hành vốn định thổn thức nói vài lời gì đó, nhưng nam chính một lại thốt ra một câu Tứ Xuyên, mà câu này thì Triển Hành nghe hiểu.

Nam chính một nói: “May quá, tôi không có hại chết cậu”

Triển Hành: “…”

Thế là các nam chính (?) ôm chặt lấy nhau, cuối phim xuất hiện tên diễn viên, dòng chữ nhỏ chầm chậm chạy lên, nguyên tác: Nam Phái Tam Thúc.

Quần chúng xôn xao reo hò, tiếng vỗ tay bốp bốp nối tiếp nhau hết đợt này tới đợt khác, sơn dương la lừa trên quảng trường bị dọa sợ kêu nhao nhao loạn cào cào cả lên.

Kim quang vạn trượng khiến Triển Hành hoàn toàn mù luôn mắt chó, điếc luôn tai cẩu.

Hết phim, Lâm Cảnh Phong và cụ già lái máy cày trò chuyện vài câu, cụ già khàn khàn ý bảo lên xe, Lâm Cảnh Phong kéo Triển Hành lên ngồi ngay ngắn trong thùng xe, máy cày xình xịch đột nhiên rẽ cua làm thùng xe đè sập luôn nửa bên rào chắn, chạy băng băng trên con đường yên tĩnh.

“Hồi nhỏ anh hay theo ông chú hàng xóm tới hội chợ” Lâm Cảnh Phong nói: “Trò giải trí duy nhất chính là xem phim”

Triển Hành chỉ cảm thấy nhân sinh rối rắm ly kỳ vô cùng, ai cũng cho rằng hôm nay là nhất, chẳng nói được lời nào, đành phải gật đầu lia lịa, tỏ vẻ không tồi.

Trên thùng xe đựng đầy gạch, cụ già xách bình rượu xái* vừa uống vừa hát, lái chiếc xe trên con đường cái đen kịt bất phân phương hướng đi về phía xa. [*rượu nước thứ hai (hàm lượng còn 60% – 70%)]

Cơn gió tây lạnh ngàn vạn năm từ phía cuối trời quất tới, những vì sao lánh lấp ảm đạm nơi chân trời tô điểm cho triền núi tối tăm tít đằng xa, hình thành nên một cảnh sắc kỳ dị.

Gió càng lúc càng lớn, Lâm Cảnh Phong và Triển Hành trốn sau đống gạch, lẳng lặng tựa sát vào nhau.

“Ông ấy…” Triển Hành không biết phải hình dung thế nào: “Lái xe mà say mèm như vậy, không vấn đề gì chứ”

Lâm Cảnh Phong bật cười.

“Nhà anh thuộc khu quản hạt Dân Cần, em từng nghe qua chưa?”

Triển Hành ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nơi giao nhau giữa sa mạc Badain Jaran và sa mạc Tengri?”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, Triển Hành lục tìm bài dạy của Lục Thiếu Dung trong não, nói: “Mấy trăm năm trước hình như là một ốc đảo”

Lâm Cảnh Phong: “Một đoạn Trường Thành thông qua nơi này, nhưng hiện tại với tình trạng sa mạc hóa nghiêm trọng, tất cả địa phương đều sắp bị chôn vùi dưới lớp cát rồi”

Mười một giờ đêm, cuối cùng cũng tới quê nhà của Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong tặng cho ông lão một bình rượu xái, xong dắt tay Triển Hành lễ phép tạm biệt ông. Thôn xóm chìm trong bóng tối, chỉ còn vài ánh đèn dầu lác đác, bọn họ đã có thể tay trong tay đi giữa bóng đêm rồi.

“Đừng nói chuyện lớn tiếng quá”

Lâm Cảnh Phong ngừng bước trước cửa một ngôi nhà, vòng qua rào giậu, đẩy cửa ra, sờ sờ con chó vàng vừa chạy lên vẫy đuôi.

Dọc đường Triển Hành cứ mãi nghĩ xem phải nói gì khi gặp bà ngoại Lâm Cảnh Phong đây, bèn khẩn trương hỏi: “Đến rồi hả?”

Lâm Cảnh Phong: “Không cần nhỏ tiếng như vậy, bà ngoại anh lãng tai, thính lực không tốt, giờ phỏng chừng đã ngủ rồi”

Triển Hành gật gật đầu, cũng bắt chước Lâm Cảnh Phong sờ sờ đầu con chó vàng.

Chó vàng thè lưỡi, dùng ánh mắt lấy lòng dõi theo bọn họ vào sân.

Ngôi nhà bao phủ trong một mảng yên tĩnh, Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành qua sân bên, trong ổ gà kêu cục cục cục, Triển Hành thấp tha thấp thỏm, sợ có tiếng quái vật nào đó vang lên bên mình.

Trong căn phòng tràn ngập bụi bậm, Triển Hành liền bắt đầu hắt hơi.

Lâm Cảnh Phong lắc sáng một ống đèn neon, lấy vải bố quấn lòng bàn tay, ra ngoài chuyển ít củi vào.

Triển Hành hỏi: “Đây…đây là chỗ anh ở sao?”

Lâm Cảnh Phong ừm một tiếng: “Năm ngoái có về một lần, ở chưa tới hai tháng thì đi, xem ra ngày thường bà ngoại có dọn dẹp”

Lâm Cảnh Phong ra hiệu Triển Hành đứng đó, mình thì khom lưng nhóm lửa, đi khắp nơi tìm kiếm đồ đạc, tìm thấy một cái rương lớn trong góc phòng, bên trên gắn khóa.

Lâm Cảnh Phong chẳng thèm đi lấy chìa khóa, thuận tay móc một sợi dây kẽm ra chọc chọc vài cái đã mở được ổ khóa, lục ra một chồng chăn bông.

Lâm Cảnh Phong nghiêm túc trải giường, Triển Hành nói: “Em biết rồi! Cái này kêu là ‘Hố’!”

Lâm Cảnh Phong: “Con em mi chứ ‘Hố’! Nó nhìn qua giống hố lắm sao? Kêu là giường lò!” [*từ “Hố” phát âm là ‘kēng’, giường lò là ‘kàng’, tiểu Tiện phát âm sai]

Y thu xếp giường ngay ngắn cho Triển Hành xong rồi tự mình đi trải đệm chăn lên một chiếc giường gỗ thấp trong xó, trên cửa sổ gỗ dán giấy bị thủng một lỗ, gió lạnh theo đó lùa ù ù vào.

Lâm Cảnh Phong: “Ngủ đi, đủ ấm không?”

Triển Hành: “Cũng…rất ấm áp. Ngủ chung a, anh ở trong đó làm gì, lạnh lắm”

Lâm Cảnh Phong nói: “Giường lò rất chật, hơn nữa không chắc chắn, hai người nằm ngủ dễ sập”

Sau khi sưởi nóng giường lò, Triển Hành lăn tới lăn lui trên giường, ván giường cứng còng, hơi cựa quậy chút thôi mà sống lưng đã đau nhói, trên chăn có mùi kỳ quái, hơn nữa vừa cứng vừa nặng, sắp đè bẹp cậu luôn rồi, nhưng cậu không dám nói ra.

Lăn lộn thật lâu, Triển Hành nói: “Nóng…nóng quá, sư phụ”

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Ráng đi, bên cửa sổ lạnh lắm, em chịu không nổi đâu”

Triển Hành lại ngủ một hồi, sau đó kéo chăn xuống giường ngọ nguậy tới bên chiếc giường thấp của Lâm Cảnh Phong, chen chúc vào.

Lâm Cảnh Phong: “Nơi này còn chật hơn, trở về…”

Triển Hành vặn qua vẹo lại: “Muốn ở đây à…”

Triển Hành chen, Lâm Cảnh Phong đẩy, rầm một tiếng sập giường.

Triển Hành kiềm nén một hồi, rốt cuộc nhịn không nổi nữa cười ầm ra: “A há há há há_____”

Lâm Cảnh Phong triệt để á khẩu, giờ thì hay rồi, khỏi cần đổi nữa.

Sau nửa đêm, ngoài cửa sổ bông tuyết bay lả tả chiết xạ ánh sáng đêm đen, ánh đỏ của củi lửa nhảy nhót bên trong hốc giường lò, Triển Hành vẫn thấy ấm áp phần nào.

Bọn họ tựa sát vào nhau trong tấm chăn.

“Suỵt…” Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Đừng xằng bậy, không làm nữa, chỗ này hiệu quả cách âm không tốt, coi chừng đánh thức bà ngoại”

Triển Hành: “Anh bảo bà ngoại anh bị lãng tai mà”

Lâm Cảnh Phong bị Triển Hành sờ mó đến không xong, rốt cuộc nhịn hết nổi: “Em muốn chết…”

“Suỵt, khoan đã”

“Dầu bôi trơn ở đâu ra vậy?”

“Mua hồi xế chiều hắc hắc hắc…”

“…”

Triển Hành: “Ai nha, ai nha_____”

Lâm Cảnh Phong: “Sư phụ làm em sướng không?”

Triển Hành: “Ai nha…A…”

Lâm Cảnh Phong: “Hử?”

Triển Hành: “Sư phụ, anh mau lên chút…Em sắp chết rồi…”

Lâm Cảnh Phong: “Hả…Sư phụ làm em thấy sướng không?”

Lại qua một lúc lâu sau, Lâm Cảnh Phong thở hắt ra, Triển Hành suýt nữa thì ngỏm luôn, nằm bên giường thở dốc, bị Lâm Cảnh Phong thuận tay ôm về.

Triển Hành: “Em muốn đi tiểu”

Lâm Cảnh Phong: “Lạnh lắm, dễ cảm mạo, nhịn đi”

Triển Hành: “Không…không được”

Lâm Cảnh Phong: “Ở kế bên phòng củi có nhà xí, cầm ống đèn đi đi, coi chừng té, lỡ có té nhớ kêu sư phụ ra cứu em”

Triển Hành: “…”

Một hồi sau, Triển Hành mò mẫm về phòng, Lâm Cảnh Phong chăm chú nhìn bông tuyết ngoài cửa: “Qua đây”

Lâm Cảnh Phong dường như vẫn còn hơi thèm muốn, nhưng vô luận thế nào Triển Hành cũng muốn tới một lần.

Triển Hành hắt hơi một cái chui vào trong chăn, tay vừa động, Lâm Cảnh Phong lập tức cảnh giác nói: “Em làm gì đấy!”

Triển Hành: “Một lần, chỉ một lần thôi, sư phụ ngoan, hắc hắc hắc…”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Sư phụ, em cam đoan không đau…”

“Tôi…tôi rốt cuộc cũng biết mục đích em mua dầu bôi trơn rồi”

“Hắc hắc, vậy nó mới không đau”

Lâm Cảnh Phong hơi có chút tức tối nói: “Mau…mau chút”

Triển Hành ngừng động tác: “Đau hả?”

Lâm Cảnh Phong: “Hơi hơi, cảm giác rất không thoải mái…Em nhanh chút…”

Triển Hành nhịp chậm vài cái: “Vầy thì sao?”

Lâm Cảnh Phong: “Em…A, nhẹ chút”

Triển Hành: “Ừm ừm, được”

Triển Hành húc lung tung mấy cái, bắt đầu va chạm, Lâm Cảnh Phong cắn răng không lên tiếng, lát sau Triển Hành bắt chước Lâm Cảnh Phong không ngừng thúc mạnh, hai mắt Lâm Cảnh Phong vậy mà hơi thất thần, dưới háng lại vểnh lên.

“Sư phụ, làm anh sướng không?”

Trước câu đó chỉ bỏ thêm chút ngắt quãng, nhưng ý nghĩa phi phàm, Lâm Cảnh Phong bị làm đến nỗi không biết nên khóc hay nên cười, trở tay sờ sờ đầu Triển Hành, Triển Hành nhịn không được bắn ra.

Triển Hành rút ra, sờ tới sờ lui bên giường, lấy khăn giấy trong túi ra lau qua quýt, nói: “Rốt cuộc cũng được rồi. Í, sư phụ, anh lại cứng rồi, sướng tới vậy sao?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Tới đây, quay qua, đưa lưng về phía anh”

Triển Hành khó hiểu quay mình qua, ba giây sau.

“Đừng a_____Tiểu sư phụ, mới nãy đã làm cả tiếng rồi, sẽ chết người đó!”

Bốn giờ khuya.

Rốt cuộc Triển Hành cũng bắt đầu cầu xin, Lâm Cảnh Phong lại bắn thêm một pháo nữa mới rút ra, để Triển Hành quay người lại, ôm lấy cậu trấn an: “Được rồi, không làm nữa”

Từ cổ đến ngực, bụng của Triển Hành hơi phát nhiệt, bị Lâm Cảnh Phong vừa hôn vừa húc, thiếu dưỡng khí, sắc ửng đỏ mãi vẫn chưa chịu tan, gối trên cánh tay Lâm Cảnh Phong không ngừng thở dốc.

“Ngủ đi” Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói, lại hôn hôn lên môi Triển Hành.

Triển Hành mỏi mệt gật đầu đi vào giấc ngủ.

Bốn giờ hơn, điện thoại của Triển Hành rung lên từng đợt, Lâm Cảnh Phong mò qua liếc nhìn một cái.

{Con trai, sinh nhật vui vẻ, năm nay con tròn mười tám tuổi, đã là người lớn rồi, chơi đủ nhớ phải về nhà_____Dương}

Giữa trưa ngày yêu đương thứ hai, Triển Hành ngáp dài thức dậy.

Thôn xóm yên tĩnh đã thay đổi diện mạo, mảnh đất vàng cằn cỗi lộ ra dưới ánh mặt trời, tiểu tuyết đêm qua đang chầm chậm hòa tan, khắp nơi ẩm ướt lầy lội.

Triển Hành cẩn thận ra ngoài, khi nhấc chân thì đế ủng toàn là bùn dính.

Lâm Cảnh Phong đang quét tước trong sân, lớn tiếng nói gì đó vào trong nhà, căn nhà lụp xụp nhìn như muốn sập, Triển Hành lùi vào trong sân, ngạc nhiên quan sát rơm rạ và củi khô, nóc nhà lợp ngói vỡ, thầm nghĩ nhà cửa thế này có thể để cho người ta ở sao?

Cậu chú ý tới nguyên vách tường xiêu vẹo, từ tây sang đông bày ra một góc độ sắp bị gió quất đổ.

Lâm Cảnh Phong nói: “Tiểu Tiện, đây là bà ngoại anh”

Triển Hành tiến lên lễ phép nói: “Chào bà!”

Bà ngoại của Lâm Cảnh Phong híp mắt lại, Lâm Cảnh Phong lại nói to thêm lần nữa, gần như muốn hét lên bà ngoại mới nghe rõ, nói vài câu thổ ngữ, Triển Hành nghe chẳng hiểu mô tê gì, mờ mịt cả đầu.

Lâm Cảnh Phong chỉ sang cái lu nước trong sân: “Đánh răng đi, lát ăn cơm trưa”

Kế bên lu nước đặt cái chén sành, bên cạnh có bàn chải và kem đánh răng dùng một lần mang từ khách sạn về.

Triển Hành đánh răng xong, ngồi lên cái ghế gỗ nhỏ chơi game điện thoại, tín hiệu nơi này rất kém, chỉ có một vạch, tin nhắn của Lục Thiếu Dung gửi tới: {Đang làm gì đó? Con trai, sinh nhật vui vẻ}

Lúc này Triển Hành mới nhớ ra mình tròn mười tám tuổi rồi, reply: {Đang ở nhà bạn chơi, cái người mà lần trước cho ba xem hình đó}

Lục Thiếu Dung: {Có mang quà biếu theo không? Phải lễ phép đó}

Lâm Cảnh Phong quét sân xong, cho chó ăn, thu dọn sạch ổ gà, mò hai cái trứng gà ra cho bà ngoại, bà cụ run run vào trong nhóm lửa làm cơm trưa.

Triển Hành hỏi: “Anh không định đón bà vào thành thị ở sao?”

Lâm Cảnh Phong gác cây chổi vào bên tường, ngồi xuống trước cửa nhà: “Bà không muốn đi, năm ngoái khi trở về đã từng hỏi qua rồi”

Cuối thôn có một đoạn Trường Thành đời Hán, nếu hứng thú anh sẽ dẫn em đi xem” Lâm Cảnh Phong nói: “Bình thường lúc trở về khắp nơi đều là bão cát, nhờ phúc của em mà trời hạ tuyết rồi”

Triển Hành cười nói: “Vậy anh thì sao? Anh có muốn tới chỗ khác ở không?”

Lâm Cảnh Phong im lặng thật lâu, sau đó nói: “Không biết, theo phong tục nơi này, trẻ con sau khi tròn một tuổi phải đem vải bông quấn trên người chôn trong sân nhà mình”

“Chính là vị trí mà em đang ngồi” Lâm Cảnh Phong ra hiệu cho Triển Hành, Triển Hành liếc nhìn xuống dưới ghế gỗ, mặt đất bằng phẳng.

“Bọn anh kêu là chôn nhau thai. Nhau thai ở đây thì gốc rễ con người ngay tại đây, linh hồn cũng ở ngay đây, sau khi chết, quỷ hồn vẫn sẽ trở về” Lâm Cảnh Phong nói: “Ăn cơm thôi”

Bà ngoại làm hai bát mì, đặt trứng gà lên, trong nhà ánh sáng lờ mờ mà dồn ép, Triển Hành nói: “Cảm ơn” Đoạn ngồi vào bàn ăn trưa cùng Lâm Cảnh Phong.

Bà ngoại thao thao bất tuyệt, Triển Hành không hiểu câu nào, Lâm Cảnh Phong thỉnh thoảng đáp một tiếng, động tác ăn mì hết sức nhanh.

Bà ngoại lại lớn tiếng nói câu gì đó, Lâm Cảnh Phong đang vùi đầu ăn mì chợt ngừng lại.

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong đáp lời, thoạt nghe như nói “Biết rồi”.

Triển Hành: “Bà kêu anh làm gì vậy?”

Lâm Cảnh Phong: “Ăn phần của em đi, đừng nhiều chuyện”

Triển Hành: “Anh nói với bà chuyện của chúng ta chưa?” Cậu ngẩng đầu trộm nhìn sắc mặt của bà cụ, hình như bà không vui cho lắm.

Sau bữa trưa, Lâm Cảnh Phong cầm theo tiền, nói: “Anh phải ra ngoài làm chút chuyện”

Triển Hành bị vây tại một nơi xa lạ, ngôn ngữ không thông, vừa lạnh vừa bẩn, bà ngoại Lâm Cảnh Phong thoạt nhìn hình như hoàn toàn chẳng thích cậu một tý nào cả, Triển Hành đáng thương nói: “Sư phụ, anh về sớm sớm nha”

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành một hồi, quyết định dẫn cậu theo thì hơn.

Khắp nơi đều là bùn nước, Lâm Cảnh Phong nói: “Anh cõng em nhé, về đỡ phải giặt quần áo, chỗ này trước giờ khô hạn, thiếu nước”

Triển Hành cũng không khách khí, đu lên lưng Lâm Cảnh Phong, để y cõng mình đi.

Lâm Cảnh Phong yên lặng cất bước, Triển Hành hỏi: “Muốn đi đâu?”

Lâm Cảnh Phong: “Cứ đi rồi biết”

Triển Hành: “Trừ bà ngoại, anh còn người thân nào khác không? Muốn tới thăm bà con sao?”

Lâm Cảnh Phong ngừng ngừng, nói: “Có, có dì cả, bất quá ở trong thành thị, qua một thời gian ngắn nữa sẽ dẫn em đi”

Triển Hành: “Anh không nói cho bà ngoại biết chuyện của chúng ta sao?”

Lâm Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Không”

Lâm Cảnh Phong ngừng trước một ngôi nhà kha khá, Triển Hành nhảy xuống, Lâm Cảnh Phong ra hiệu cậu ở ngoài chờ, còn mình thì lên gõ cửa, trong nhà truyền ra tiếng la to ngạc nhiên.

Lâm Cảnh Phong cười cho người nọ mấy quyền, rồi móc tiền từ trong túi hông ra giao cho người nông dân kia.

Người nông dân thoạt nhìn hàm hậu chất phác, vừa thấy một xấp tiền dầy liền bị dọa tới nỗi khép nép, Lâm Cảnh Phong lại tỉ mỉ nói vài câu gì đó, người nọ mới run run nhận lấy.

Lâm Cảnh Phong bàn giao xong, đối phương cứ mời ở lại, đồng thời la to với Triển Hành mấy câu.

Triển Hành đành phải hắc hắc hắc đáp lời, Lâm Cảnh Phong uống nước xong rồi khoát tay cáo từ.

“Người đó là bạn thuở nhỏ của anh, cũng là thôn trưởng” Lâm Cảnh Phong nói: “Anh kêu cậu ta vào trong xã mua gạch sửa sang phòng ốc, sẵn tiện cảm ơn cậu ta đã giúp chiếu cố bà ngoại trong lúc anh không có ở đây luôn”

Triển Hành hiểu ý gật đầu, Lâm Cảnh Phong lại cõng Triển Hành tới trước cửa một ngôi trường tiểu học, ngoài cửa bị dấu chân của đám trẻ giẫm loạn xạ.

Lâm Cảnh Phong gõ cửa vào tìm hiệu trưởng, nói chút chuyện, hiệu trưởng là một ông cụ, nhận lấy tiền Lâm Cảnh Phong quyên, dẫn Lâm Cảnh Phong và Triển Hành tới trước cửa thôn chờ.

Lâm Cảnh Phong nói với Triển Hành: “Anh kêu họ đào giếng, trồng cây trên sườn núi, bất quá nghe đâu chính quyền tỉnh Cam Túc đã bắt đầu chi tiền để nơi này dời thôn rồi. Vốn phải dời từ sớm mới đúng, nhưng thôn không thuộc quản lý của xã Đại Bá, cũng không thuộc quản lý của thành phố Kim Xương, cho nên rất nan giải”

Triển Hành nói: “Muốn dời đi đâu?”

Hiệu trưởng nói: “Mấy năm trước truyền tin rằng tới giờ chính quyền vẫn chưa chắc chắn, người trong thôn cũng không muốn đi, mộ phần tổ tiên đều nằm ở đây, khó lắm”

Cái nơi như thế này làm sao ở được? Triển Hành thầm nghĩ, Lâm Cảnh Phong nói: “Dù gì cũng trồng cây trước rồi tính sau. Đào giếng xong mọi người sẽ có nước uống”

Có máy kéo từ trong thôn chạy ra, tới xã Đại Bá, hiệu trưởng chặn người lái xe lại, nắm tay tài xế nói vài câu, người nọ bèn ra hiệu Lâm Cảnh Phong và Triển Hành lên xe.

Vừa ra khỏi thôn bão cát liền nổi lên, trên cao nguyên hoàng thổ cằn cỗi đầy vết lồi lõm do gió ăn mòn, mênh mông vô bờ, tựa như một người khổng lồ mình đầy vết lở loét đang say ngủ.

Bầu trời tối mịt một mảnh, Triển Hành tựa vào vai Lâm Cảnh Phong, có cảm giác không nói nên lời.

Bọn họ tới xã Đại Bá, Lâm Cảnh Phong lại chuyển xe đi huyện Dân Cần, thuê một căn phòng ở nhà khách.

Cuối cùng cũng không cần ngủ trên cái “Hố” nóng muốn chết kia nữa rồi, Triển Hành như trút được gánh nặng, Lâm Cảnh Phong vẫn không nói gì hết, phủi rớt bùn trên ống quần xuống, chà sạch đôi ủng lính của cả hai rồi đi ngủ.

Trong bóng tối, Triển Hành loạt soạt loạt soạt, Lâm Cảnh Phong nói: “Không làm, hôm nay rất mệt”

Triển Hành đành phải ngoan ngoãn ôm Lâm Cảnh Phong ngủ.

Ngày yêu đương thứ ba.

Lâm Cảnh Phong mang theo chứng minh của hiệu trưởng lên chính quyền huyện một chuyến, Triển Hành ngơ ngác đi theo, chỉ thấy người ở nơi chiêu đãi của chính quyền huyện cười nịnh nọt nắm tay Lâm Cảnh Phong tiễn y ra ngoài, còn sắc mặt Lâm Cảnh Phong thì không được dễ nhìn cho lắm, gật gật đầu, nói: “Hy vọng nhanh chóng chút”

Nhân viên tiếp đãi tiễn bọn họ một mạch ra cổng chính rồi mới quay người trở về.

Triển Hành nói: “Hình như thái độ của bọn họ rất tốt?”

Lâm Cảnh Phong đáp: “Có tiền thì chuyện gì chẳng xong, lúc nào cũng thế, cơm trưa tới nhà dì cả anh ăn, điện thoại cho dì ấy rồi”

Triển Hành rốt cuộc cũng nhớ ra, nói: “Em mua chút quà biếu trước nha?”

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Khỏi cần, bạn bè bình thường mà mua quà cáp làm gì?”

Triển Hành ngạc nhiên khựng lại, cả nửa ngày cũng không lên tiếng, Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, sửa miệng: “Trong mắt họ, em chỉ là bạn bè bình thường của anh thôi, họ sẽ không để ý đâu”

Lúc này Triển Hành mới gật gật đầu, Lâm Cảnh Phong sờ sờ đầu cẩu của Triển Hành: “Sao lại im lặng như vậy?”

Triển Hành hỏi: “Bao giờ chúng ta đi Đôn Hoàng?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Vài ngày nữa đi, anh phải xử lý cho xong chuyện ở đây đã, còn phải mua ít sách mang về trường học trong thôn”

Lâm Cảnh Phong khoác vai Triển Hành, vừa đi vừa nói, rất nhiều năm trước, dì cả của y là một người đàn bà nịnh bợ, khi còn rất nhỏ, bà ngoại dẫn y vào huyện làm khách, khi đó dì cả châm chọc khiêu khích, đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Lâm Cảnh Phong.

“Anh theo họ mẹ hả?” Triển Hành hỏi.

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, Triển Hành nói: “Kỳ thực em cảm thấy lẽ ra anh nên…đón bà ngoại vào thành ở”

Lâm Cảnh Phong hơi phiền não: “Bà không chịu đi thì anh còn cách nào nữa? Huống hồ…”

Triển Hành: “?”

Lâm Cảnh Phong: “Huống hồ mẹ anh chôn dưới Trường Thành, dù nơi đó khô hạn, hay nổi bão cát, nhưng là nơi chứa đựng hồi ức của anh”

Lâm Cảnh Phong chợt hỏi ngược lại: “Kêu em sống trong thôn, em có chịu không?”

Triển Hành lắc đầu như trống bỏi, Lâm Cảnh Phong lại thờ ơ hỏi: “Xã Đại Bá thì sao?”

Triển Hành liên tục lắc đầu, Lâm Cảnh Phong hỏi: “Vũ Uy?”

Triển Hành hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lâm Cảnh Phong tự giễu cười cười, không nói thêm gì nữa, Triển Hành truy hỏi: “Anh chịu tới New York chơi không? Tuy Triển Dương thích rống em, nhưng đối với bạn bè em vẫn rất khách khí…Còn có Lục Thiếu Dung nữa, họ đều là những người rất tốt…”

Lâm Cảnh Phong thản nhiên nói: “Trước giờ anh chưa từng xuất ngoại, cũng chẳng biết nói tiếng Anh”

Triển Hành nói: “Em có thể phiên dịch cho anh mà, hay anh kêu em sư phụ đi? Theo em học?”

Lâm Cảnh Phong chẳng ừ hử gì hết: “Nói sau đi”

Y dẫn Triển Hành lên lầu, vào nhà dì cả.

Có vài đứa nhỏ ở trong nhà dì cả, đứa nào cũng cảnh giác nhìn Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong gọi người, lại dùng thân phận bạn bè giới thiệu Triển Hành, Triển Hành lễ phép chào hỏi, theo sát Lâm Cảnh Phong ngồi xuống.

Lâm Cảnh Phong đi đâu, Triển Hành bèn theo đó, từ ghế sô pha đeo dính tới cửa WC, rồi đeo dính tới bàn cơm.

Dì cả nói chuyện với Lâm Cảnh Phong cũng dùng tiếng địa phương, ngôn ngữ y chang người trong thôn, Triển Hành ngơ ngác ngồi, tự động lọc bỏ mấy cái phát âm ngoài hành tinh này, trong lúc nhàm chán chờ dọn thức ăn lên, Triển Hành móc điện thoại ra, chợt phát hiện ánh mắt của cả nhà dì cả đều tập trung lên điện thoại của mình.

Triển Hành xấu hổ cười cười, cất điện thoại vào.

Bọn họ tiếp tục tán gẫu, chồng dì cả hỏi không ít chuyện, Lâm Cảnh Phong thuận miệng đáp vài câu.

Cuối cùng chồng dì cả nói một câu, Lâm Cảnh Phong bảo: “Không”

Câu này thì Triển Hành nghe hiểu, dì cả bắt đầu dùng những lời lẽ rất nghiêm khắc chỉ trích Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong lắc lắc đầu, gắp thức ăn cho Triển Hành.

Khuỷu tay Triển Hành đụng đụng Lâm Cảnh Phong, dì cả nói không ngừng như nã pháo liên hồi, Lâm Cảnh Phong vẫn giữ nét mặt hờ hững nghe.

Triển Hành nói: “Đừng cãi nhau”

Lâm Cảnh Phong nói: “Em cảm thấy có thể sao?”

Triển Hành mờ mịt nói: “Cái gì? Em nghe không hiểu, đừng cãi nữa, có thể a”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, nói với dì cả: “Ờ”

Dì cả và chồng mới chịu thả lỏng, dì cả lại dặn dò thêm vài câu, xong mới tiếp tục ăn cơm.

Ăn cơm xong, Lâm Cảnh Phong gần như không muốn trì hoãn thêm, lập tức cáo từ rời đi.

Xuống lầu, Triển Hành hiếu kỳ hỏi Lâm Cảnh Phong: “Anh có nói với họ quan hệ của chúng ta không?”

Lâm Cảnh Phong hỏi ngược lại: “Em nghĩ có thể sao?”

Triển Hành thè lưỡi, không đáp.

Xế chiều hôm đó Lâm Cảnh Phong cứ luôn trầm mặc, Triển Hành cũng chẳng còn hăng hái, hai người rời nhà dì cả xong liền tới Vũ Uy, Triển Hành nói: “Đi Đôn Hoàng chưa?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Hôm nay vẫn còn vài chuyện, mai hẳn đi”

Lâm Cảnh Phong dẫn Triển Hành vào một tiệm internet ở Vũ Uy, dùng thẻ căn cước của mình mở một bệ máy cho cậu, nói: “Em ở đây lên mạng, anh đi làm chút chuyện, cơm chiều em cứ ăn một mình, trước chín giờ anh sẽ quay về đón em”

Triển Hành hỏi: “Lại đi đâu nữa?”

Lâm Cảnh Phong không trả lời, xoay người bỏ đi.

Triển Hành dáo dác nhìn trộm, phát hiện Lâm Cảnh Phong đang đứng ở bên kia đường gọi điện thoại, lập tức sinh lòng hiếu kỳ, rón ra rón rén theo qua.

Lâm Cảnh Phong gọi điện thoại xong, liếc nhìn Triển Hành: “Trở về”

Rốt cuộc là muốn làm gì? Anh ta muốn liên hệ với đội đạo mộ sao? Chẳng lẽ nhà dì cả Lâm Cảnh Phong là tổ chức ngầm thâm tàng bất lộ? Lòng hiếu kỳ của Triển Hành sắp sửa bùng nổ rồi.

Cậu dùng khắn choàng che mặt, lén lén lút lút theo Lâm Cảnh Phong qua mấy con phố.

Lâm Cảnh Phong không thèm quản cậu nữa, tiến vào quán cà phê “Greenery”.

Tin nhắn tới.

{Lòng hiếu kỳ sẽ giết chết con mèo, Triển Tiểu Tiện}

Triển Hành liếc nhìn điện thoại, rồi nhìn sang Lâm Cảnh Phong, phát hiện y đang ngồi ở vị trí sát vách kính, lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.

Triển Hành vô lại cười cười, đi vào quán cà phê, ngồi ở vị trí sau lưng Lâm Cảnh Phong, lưng đối lưng, gọi tách cà phê.

Rốt cuộc Lâm Cảnh Phong đang hẹn ai? Triển Hành lơ đãng nhìn menu.

Mấy phút sau, người Lâm Cảnh Phong hẹn đã tới, là một cô nữ sinh.

Triển Hành gửi tin nhắn được một nửa thì ngừng, không bấm gửi đi.

Lâm Cảnh Phong: “Chào em, cứ gọi anh là Cảnh Phong”

Giọng cô nữ sinh rất dịu dàng: “Chào anh, em tên Tĩnh Văn, anh là cháu dì Lâm à?”

Lâm Cảnh Phong: “Đúng, uống gì không? Anh mời”

Tĩnh Văn cười nói: “Cưa đôi là được rồi, nghe nói anh vẫn đi làm công ở Quảng Châu? Một tách Blue mountain, cảm ơn”

Đang làm cái gì vậy? Lâm Cảnh Phong lại hàn huyên vài câu với nữ sinh kia, lòng vòng mấy chủ đề như thời tiết, sở thích, cùng với thời sự, sao nghe không giống kiểu ám hiệu liên hệ giữa hắc bang với nhau vậy nhỉ.

Triển Hành càng ngày càng mơ hồ, đôi bên thoạt nhìn hình như không hề quen biết nhau, bọn họ chỉ có thân thích là quen nhau thôi sao? Dì cả của Lâm Cảnh Phong và mama của nữ sinh kia nghe như là bạn học?

Triển Hành gửi tin nhắn cho Tôn Lượng, miêu tả qua một lần, hỏi: {Nghĩa là sao? Cậu hai? Bạn con đang ra ám hiệu, bộ bán bạch phiến hả?}

Tôn Lượng nhắn lại: {Ngốc nghếch, người ta đang hẹn hò, hoặc đang coi mắt, nhóc đi theo làm bóng đèn chi vậy}

———————————————-
Bình Luận (0)
Comment