Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 50

Lâm Cảnh Phong đầu tóc rối bù thức dậy, luống cuống tay chân chỉnh lý bản thân cho ngay ngắn, xong mặc áo lông xuống lầu, Lục Thiếu Dung đặc biệt căn dặn nấu một bàn món Trung.

Triển Dương mở bình rượu đỏ: “Thích ăn món Quảng Đông không?”

Lâm Cảnh Phong gật đầu cảm ơn: “Lúc trước từng ăn, rất thích”

Triển Dương cười nói: “Hoan nghênh tới nhà, nghe tiểu Tiện bảo cậu tự tới?”

Lâm Cảnh Phong khẽ gật đầu, biết từ lần nói chuyện lúc mới gặp mặt, hai người Triển Dương và Lục Thiếu Dung đã đoán ra ít nội tình, y hờ hững nói: “Tới vội quá, quên mua ít đặc sản Trung Quốc”

Lục Thiếu Dung: “Cậu tới đây chúng tôi đã rất cảm kích rồi, đừng khách sáo, mọi người ăn đi”

Lục Thiếu Dung cũng không phải khách sáo, trong tình huống Triển Hành không nói rõ mà Lâm Cảnh Phong đã chủ động tới cửa viếng thăm, họ quả thật rất cảm kích, Triển Dương động đũa, cả nhà sôi nổi ăn cơm.

Triển Hành vừa ăn vừa nói: “Tiểu sư phụ đừng khẩn trương, anh cầm đũa mà tay run run kìa, không thôi em kể truyện cười cho anh nghe nha a ha ha ha_____”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lục Diêu: “Lại là cái truyện con heo ra chợ mua thức ăn, kết quả mua trúng chân giò của mẹ nó đấy hả, em lạy anh, anh đổi truyện khác đê…”

Triển Hành: “Giờ là truyện khác, có một con heo nọ muốn xây căn nhà…”

Triển Dương: “Cảm phiền hai đứa bây, trong miệng còn đang ngậm cơm thì đừng nói chuyện, dạy biết bao nhiêu lần rồi”

Lục Thiếu Dung: “Ăn miếng gà nè.”

Lục Thiếu Dung gắp đồ ăn cho Triển Dương, Triển Hành gắp đồ ăn cho Lâm Cảnh Phong, đùi gà lần lượt bị từng người gắp đi hết, Lục Diêu vô cùng phẫn nộ: “Sao không ai gắp cho mình vậy_____!”

Triển Dương vội cáo lỗi gắp cái cánh gà cho Lục Diêu.

Triển Hành lại nói: “Cái này ngon nè, ăn gì bổ nấy” Thế là thuận tay gắp cái phao câu cho Lục Diêu, Lục Diêu lại gắp trả về cho Triển Hành, hai người bắt đầu vật lộn.

Lâm Cảnh Phong: “…”

Lục Thiếu Dung: “…”

Lâm Cảnh Phong suýt nữa phun cơm ra ngoài, bị nghẹn hết sức khổ sở, Lục Thiếu Dung hỏi: “Nhà bảo tàng có một mớ tàng phẩm Ai Cập vừa được đưa tới, ngay mai ba người các con đi xem không?”

“Thứ gì thế?” Triển Hành nổi hứng thú.

Lục Thiếu Dung: “Trong đó có một bản sách cổ, ghi chép về thần thoại lưu vực sông Nile…”

Lục Thiếu Dung: “Nghe bảo thần Mặt trời ‘Ra’ là một vị thần đẹp trai”

Triển Hành: “Ba chỉ biết mỗi đẹp trai, Ra là một ông béo phát sáng! Có một con bọ hung, còn gọi là thánh giáp thần trùng, ngày ngày lăn ổng qua bầu trời…”

Lục Thiếu Dung rốt cuộc chịu không nổi phun cơm ra.

“Ra là một vị thần rất thảm” Lục Thiếu Dung nói: “Tất cả nhân loại đều phản đối ông ta, nếu tụi con hứng thú, có thể đi xem”

Triển Hành bắt đầu thảo luận với Lục Diêu về những vị thần Ai Cập, bao gồm thần Nước “Nu” và chư đại thần linh, Lâm Cảnh Phong nghe mà hết sức hứng thú, Triển Dương uống say khướt, lại rót rượu cho Lâm Cảnh Phong: “Ngại quá, nhà dạy không nghiêm, để cậu chê cười rồi”

Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Vầy là rất tốt rồi”

Cơm nước xong, dọn bàn, Triển Dương ngà ngà say nói: “Uống chung trà đạo chứ?”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, mọi người biết Triển Dương có lời muốn nói với Lâm Cảnh Phong, đều tự giác rời đi.

Triển Hành nói: “Con cũng…ngồi?”

Lâm Cảnh Phong nói: “Triển Hành giúp anh lấy cái túi xuống đây”

Triển Hành đi lên lầu lấy ba lô leo núi cho Lâm Cảnh Phong.

Triển Dương pha trà xong đặt trước mặt Lâm Cảnh Phong: “Nghe bảo ở Trung Quốc cậu đi làm công khắp nơi?”

Lâm Cảnh Phong hơi trầm ngâm, rồi gật đầu: “Cháu không thích…thường trú tại một chỗ cho lắm, có lẽ là do bẩm sinh”

Triển Dương nói: “Khoảng thời gian Triển Hành rời nhà ra ngoài, thật làm phiền cậu rồi. Nghe nó gọi cậu là tiểu sư phụ, phỏng chừng cũng học được không ít thứ từ cậu nhỉ”

Lâm Cảnh Phong mỉm cười nói: “Cậu ấy rất cơ trí”

Triển Dương: “Cậu dạy nó những gì?”

Lâm Cảnh Phong ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Dạy cậu ấy ăn cơm xong lấy hóa đơn”

Triển Dương: “…”

Lâm Cảnh Phong: “Cháu chưa từng trải qua bất cứ hệ thống giáo dục nào, chỉ học hết sơ trung, hơn nữa còn học đứt quãng, lúc đi học thành tích cũng rất tệ”

Triển Dương nói: “Vậy cũng chẳng sao, kỹ năng không bao giờ học được từ trường lớp, sau khi ra xã hội nhớ không ngừng bổ sung kiến thức cho mình là được”

“Cảm ơn” Lâm Cảnh Phong cảm kích nói: “Cháu cũng nghĩ thế”

Triển Dương lại nói: “Triển Hành vẫn nhất mực muốn theo cậu, nhưng tôi cảm thấy, tối thiểu cũng phải đảm bảo một hoàn cảnh sống yên ổn, chứ phiêu bạt mãi cũng chẳng phải cách, chí ít khi chúng tôi về nước còn biết nó đang sống ở thành thị nào…Cậu nghĩ sao?”

Lâm Cảnh Phong gật gật đầu, Triển Hành ôm ba lô xuống hỏi: “Anh muốn lấy gì?”

Lâm Cảnh Phong ngồi yên bất động, Triển Dương nói: “Ra chơi với em con đi”

Triển Hành phẫn nộ nói: “Con mười tám tuổi rồi! Khách tới nhà lại bảo con ra chơi với em?!”

Lâm Cảnh Phong bật cười, Triển Hành tức tối bỏ đi.

Lâm Cảnh Phong khom người lấy một cái bao vải từ trong ba lô ra, trông như một cục gạch thật dầy, y đặt nó lên bàn.

Triển Dương ngẩn người.

Lâm Cảnh Phong chân thành nói: “Cảm ơn chú đã giúp cháu chi trả số tiền chữa bệnh, giờ cháu đưa một phần, sau này sẽ từ từ trả đủ”

Triển Dương khó có thể tin mà nhìn Lâm Cảnh Phong, lát sau nói: “Chàng trai được lắm”

Triển Dương lấy cái bao gói kỹ kia qua, liếc sơ một cái, bên trong ít nhất cũng khoảng năm trăm ngàn nhân dân tệ, hắn nói: “Lãi coi như thôi đi, tiểu Tiện nói không sai, cậu là một người có trách nhiệm”

Lâm Cảnh Phong chẳng lộ biểu cảm gì, chỉ lẳng lặng ngồi.

“Sau này cháu tính như vầy” Lâm Cảnh Phong nói: “Triển Hành muốn về nước, cháu sẽ dẫn cậu ấy tới Bắc Kinh, tìm một nơi dừng chân, hoan nghênh mọi người đến chơi bất cứ lúc nào”

“Đồng thời phụ trách tìm cho cậu ấy một trường đại học, đương nhiên, tiền đề là cậu ấy phải thi đậu, tất cả học phí, chi tiêu hằng ngày của cậu ấy cháu sẽ trả hết. Nếu cậu ấy đã nguyện ý yêu cháu, thì đây là những việc cháu nên làm”

“Tuy cháu kiếm không được nhiều tiền, nhưng tin chắc rằng nuôi cậu ấy không thành vấn đề. Không cam đoan ngày nào cũng ăn uống ngon như trong nhà thế này, nhưng nhất định có thể ăn no, mặc ấm. Tới chừng cậu ấy tốt nghiệp rồi lại tính tiếp, tụi cháu có thể cùng làm một vài việc khác”

“Giao cậu ấy cho cháu, chú có thể yên tâm” Lâm Cảnh Phong nói.

Triển Dương trợn tròn mắt, vạn vạn không ngờ rằng Lâm Cảnh Phong lại nói như vậy.

“Chú cảm thấy sao?” Lâm Cảnh Phong hỏi: “Nguyên tắc của cháu là, mọi việc đều lấu ý nguyện của cậu ấy làm tiền đề. Nếu cậu muốn ở lại Mỹ cũng được, cháu sẽ về Bắc Kinh chờ cậu ấy”

Triển Dương đưa một tay mân mê trước mũi, không ra quyết định, qua một lúc lâu sau, rốt cuộc nói: “Tôi phải thương lượng với Lục Thiếu Dung một chút”

Lâm Cảnh Phong lễ phép gật gật đầu, rồi lên lầu.

Bất luận thế nào Triển Dương cũng không ngờ Lâm Cảnh Phong lại là người như thế, đành phải đi tìm Lục Thiếu Dung thương lượng.

Triển Hành ôm chăn qua đè lên mình Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nhìn Triển Hành, hỏi: “Ngủ chung hả?”

Triển Hành: “Đương nhiên, anh và Triển Dương nói gì vậy?”

Lâm Cảnh Phong tắm rửa xong, ngồi bên mép giường, thờ ơ nói: “Không có gì, hỏi ông ấy có thể cho em về Bắc Kinh không, yo, thành tích của em nhất định rất không tồi”

Trong phòng Triển Hành treo đầy giấy khen, nào là cúp thi đấu phi tiêu liên trường, nào là huy chương hướng đạo sinh, rồi còn chứng chỉ đội khảo sát học sinh hẻm núi Colorado…

Còn có ảnh chụp hai anh em Triển Hành, Lục Diêu mỗi đứa đu lên một bên tay của Triển Dương cao lớn nữa.

Đèn tắt, trong bóng tối, Triển Hành y như con khỉ bám bên cạnh Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong chợt có cảm giác mình mang Triển Hành rời khỏi nhà cậu ta là một chuyện rất tàn nhẫn.

“Đừng sờ” Lâm Cảnh Phong nhỏ giọng nói: “Sờ cái gì mà sờ”

Triển Hành tiếp tục bíu vào áo ngủ Lâm Cảnh Phong, Lâm Cảnh Phong mặc đồ ngủ vải bông của Triển Hành, size hơi nhỏ chút, cổ tay và mắt cá chân đều lộ cả ra ngoài.

Lâm Cảnh Phong: “Không làm nữa, đây là nhà em, đừng để cha em xem thường”

Triển Hành ừm một tiếng.

Lâm Cảnh Phong: “Cứ nắm của anh…làm gì, tự sờ của em đi, bộ em không có chắc?”

Triển Hành nắm cái thứ hơi cương kia của Lâm Cảnh Phong trong tay nghịch tới nghịch lui, chọc đến nỗi Lâm Cảnh Phong cứng hết cả lên.

Lâm Cảnh Phong: “Em…”

Triển Hành: “Ờ ờ ờ, ngủ”

Lâm Cảnh Phong thực sự cảm thấy khó hiểu sở thích của Triển Hành, học từ đâu vậy không biết? Nhưng Triển Hành cứ nắm nắm riết thành thói, bất tri bất giác Lâm Cảnh Phong cũng quen luôn, JJ mình cứ thế bị Triển Hành nắm cả đêm.

Hôm sau, Triển Hành dẫn em gái và Lâm Cảnh Phong đi dạo viện bảo tàng một vòng.

Xế chiều hôm đó thì phiền phức ập tới.

Lục Thiếu Dung có vẻ cả đêm không ngủ, tan tầm về nhà, ngồi trước bàn ăn, nghe thấy tiếng chuông reo, Triển Hành lên lầu, Lục Thiếu Dung bình thản nói: “Tiểu Tiện, ba có chuyện muốn hỏi con”

Triển Hành rón ra rón rén đuổi Lục Diêu và Lâm Cảnh Phong lên lầu, thấy sắc mặt Lục Thiếu Dung bất thiện, thầm nghĩ không phải chứ, đang giận sao?

Bản lĩnh quan sát sắc mặt Triển Hành vẫn có, nhất là đối với cha ruột mình.

Trước mặt Lục Thiếu Dung đặt một cái hộp, y hỏi: “Cục đá hôm qua con tặng cho Triển Dương là từ nơi nào có được?”

Triển Hành cười nói: “Có lai lịch thế nào? Con cũng không biết nữa, hôm nay ba tra ra rồi à?”

Lục Thiếu Dung quát: “Ngồi xuống cho ba!”

Triển Hành sợ hết hồn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lâm Cảnh Phong chần chừ ở trên lần, không có đi xuống.

Lục Thiếu Dung: “Hôm qua ba mang cục đá này tới viện bảo tàng, cả viện không một ai biết về lai lịch của nó”

Triển Hành: “Nó chỉ là một cục đá thôi mà, ai yo, nghiêm túc vậy làm gì? Bằng không trả con…”

Lục Thiếu Dung: “Viện trưởng đích thân giám định 14C cho nó, ba cho con một cơ hội nữa, khai rõ ra con có nó từ đâu”

Triển Hành kinh hãi trong lòng, chẳng lẽ là văn vật rất quý giá?

Vài ý niệm xẹt qua trong đầu, Triển Hành vẫn ngoan cố nói: “Thực sự là mua trên vỉa hè Lhasa”

Lục Thiếu Dung không vạch trần lời nói dối của Triển Hành, y cẩn thận mở hộp ra, đeo đôi găng tay vào, lấy cục đá vuông đặt lên mặt bàn trải tấm lót lông thiên nga.

“Nhìn cho rõ đây, con trai” Lục Thiếu Dung trông hệt như ma thuật sư sắp sửa biểu diễn, y nhón lấy một góc của khối đá vuông, trên góc dùng bột talc đánh một ký hiệu.

Lục Thiếu Dung sử dụng một góc độ tuyệt diệu, đưa ngón tay khẽ đẩy khối đá vuông, đẩy ra được một mảnh ngọc thạch sáng trong rộng 0.5cm.

Triển Hành hít sâu vào một hơi.

Lục Thiếu Dung: “Khối ngọc vuông này là do một loại công nghệ hết sức đặc biệt thời cổ đại chế tạo thành, người đời sau gọi là ‘khóa Lỗ Ban*’, khóa Lỗ Ban có hình cầu, hình thoi, gồm bốn mươi tám mảnh ghép đan xen nhau, thậm chí còn có ‘khóa Thiên lăng’ do một ngàn lẻ bốn mươi bốn mảnh gỗ khảm vào nhau mà thành” [*hay còn gọi là khóa bát quái, tiếng Anh: Burr puzzle, là một loại đồ chơi IQ truyền thống của Trung Quốc; xem hình minh họa bên dưới]

Triển Hành: “Nó là một loại khóa Lỗ Ban sao?”

Lục Thiếu Dung: “Phải, tư liệu và trình độ khảm hợp của nó cao hơn con tưởng tượng nhiều, hôm nay dùng hai phương pháp 14C và sóng âm cao tần để đo lường giao thoa, phát hiện nó là cổ vật xuất hiện từ thời kỳ Xuân Thu Chiến Quốc. Nó không cần bất cứ chất dán nào, gồm bảy mươi hai thanh bạch ngọc khảm chặt vào nhau, tạo nên lớp hộp ngoài.”

Lục Thiếu Dung xoay khối đá vuông, lại đẩy ra một thanh ngọc trong suốt lóng lánh nữa, lần lượt đặt từng thanh lên tấm vải lông thiên nga màu lam, dưới ánh đèn bàn ăn, bạch ngọc được tháo xuống mấy chục thanh, cả khối đá vuông bị tách dỡ gần một nửa.

Lâm Cảnh Phong nhìn đến ngây dại.

Triển Hành không nhịn được tán thưởng: “Vật này, hẳn rất quý giá”

Lục Thiếu Dung: “Giá trị liên thành”

Triển Hành nhớ tới vụ hàng vỉa hè, lập tức im miệng, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong cũng không có chủ kiến.

Lục Thiếu Dung dở hết cả khối đá vuông, đặt song song chúng trên tấm trải lông thiên nga, dùng cây nhíp mềm kẹp lấy một đoạn màu vàng kim được đặt ở giữa khối đá vuông.

Cây que vàng đó dài chừng 5 – 6cm, chu vi chừng 1cm, hiển thị hình tháp biến hóa bất quy tắc, có đoạn cuối sắc bén.

Lục Thiếu Dung: “Cục đá mới nãy chỉ là cái hộp, vật quý giá thực sự nằm ngay ở giữa hộp, con có biết đây là gì không?”

Triển Hành nhìn nửa ngày cũng chẳng rõ mô tê gì: “Nhìn không ra”

Lục Thiếu Dung: “Con nghĩ xem nó là gì?”

Triển Hành: “Màu vàng, xương chăng?”

Lục Thiếu Dung: “Con biết xá lợi không?”

Triển Hành bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra đây là xá lợi! Mình đã bảo mà! Ha ha ha ha!”

Lục Thiếu Dung: “…”

Triển Hành: “Xá lợi chẳng phải có hình tròn sao?”

Lục Thiếu Dung: “Nhọn cũng có, tỷ như xương ngón giữa của Thích Ca Mâu Ni”

Triển Hành tiếp tục bừng tỉnh đại ngộ, dựng ngón giữa trước mặt Lục Thiếu Dung: “Hóa ra trước khi hỏa táng, tay trái Phật tổ chỉa ngón (凸) ra vầy! Con hiểu rồi! Ba, ba biết nhiều thật!”

Lục Thiếu Dung: “Đừng có giả ngu! Đây đích thật là xương phật, vấn đề ở chỗ, con cũng biết xương phật Thích Ca Mâu Ni? Nó là xương ngón giữa của ông ấy, vậy mời con nói cho ba biết, vật trong chùa Tháp Hoa là gì?!”

Triển Hành trợn tròn mắt.

Lâm Cảnh Phong xen miệng vào: “Xương Phật trong chùa Pháp Hoa bị trộm rồi sao?”

Lục Thiếu Dung: “Hôm nay chú mời chuyên môn gọi điện thoại tới chùa Pháp Hoa, nó vẫn còn”

Triển Hành liên tục bừng tỉnh đại ngộ, hai tay đồng thời dựng ngón giữa: “Hay nói cách khác, trước khi hỏa táng, hai tay Phật tổ đều chỉa (凸)?”

Lục Thiếu Dung phẫn nộ quát: “Nói thật cho ba! Tiểu Tiện!”

Triển Hành lại sợ hết hồn, chưa từng thấy Lục Thiếu Dung giận dữ như vậy bao giờ, cậu đành ngồi lại ghế.

Triển Dương về nhà, đồ vẫn chưa thay, hiếu kỳ hỏi: “Thứ gì đấy?”

Giọng nói của Lục Thiếu Dung vẫn còn chứa lửa giận: “Không có chuyện của anh, đừng qua đây”

Triển Dương lập tức sôi máu gà, đưa tay chọt đầu thằng con, rống: “Mày lại gây họa gì! Triển Tiểu Kiện! Nhất định là mày đã làm chuyện xấu gì rồi! Hả?!”

Triển Hành buồn bực ngồi trước bàn, lát sau nói: “Con…là thế này”

“Lần trước lúc đi Giao Châu…Con và tiểu sư phụ xuống biển bơi, đụng phải một con mực khủng…”

Lục Thiếu Dung lạnh lùng nói: “Con lại bịa chuyện, đổi cái khác”

Triển Hành: “…”

Triển Dương ngồi xuống sô pha, trưng bộ mặt đắc ý nhìn thằng con, vẻ vui sướng khi người ta gặp họa hiện lồ lộ trong mắt chẳng sót tý nào: rốt cuộc mày cũng chọc giận Lục Thiếu Dung rồi, lần này cha cũng không giúp được mày, đáng đời.

Triển Hành: “Lần trước đi Tây Tạng, cậu hai cũng biết chuyện…Ở trong địa cung Himalaya có một cái rương”

Lục Thiếu Dung: “Lần này thoạt nghe hơi đúng chút, nhưng ba biết con vẫn đang nói láo”

Triển Hành đành phải thành thật nói: “Là của một người bạn…tặng cho con” Nói xong nhìn Lục Thiếu Dung.

Lục Thiếu Dung hờ hững nói: “Ba biết lần này con không nói láo”

Triển Hành hơi chột dạ: “Bạn tặng thật mà”

Lục Thiếu Dung: “Nhưng con vẫn còn giấu diếm nội tình nào đó”

Không ai hiểu cậu hơn Lục Thiếu Dung, Triển Hành đành phải liên tục cầu nguyện trong lòng, cầu Lục Thiếu Dung đừng hỏi tới nữa, bằng không cậu và Lâm cảnh Phong sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn cực kỳ đau khổ.

Dù là dưới cơn nộ hỏa của Triển Dương và Lục Thiếu Dung mà phải chia tay, đoạn tuyệt với Lâm Cảnh Phong; hay lại lần nữa rời nhà lưu lạc thiên nhai, vô luận là sự lựa chọn nào cũng khiến Triển Hành vĩnh viễn mất đi một góc trong sinh mệnh mình.

“Có thể để con…giữ lại phần nội tình này không? Nói ra chỉ khiến hai người tức giận vô nghĩa thôi, dù sao đã qua rồi, con cũng sống tốt, sau này…Con cam đoan sau này sẽ không gây họa nữa, con mười tám tuổi rồi, ba, hãy tin con”

Lục Thiếu Dung im lặng thật lâu, sau đó nói: “Được, nhưng ba hy vọng một ngày nào đó con có thể kể cho ba nghe cặn kẽ từ đầu tới cuối”

Triển Hành rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Cảnh Phong im lặng một hồi, rồi nói: “Là lỗi của cháu, vị…bằng hữu kia, anh ấy và tiểu Tiện, quen biết nhau thông qua cháu”

Triển Dương: “Bằng hữu thế nào?”

Triển Hành gật đầu, trên thực tế mà nói thì quả thật như vậy, cậu không có nói dối, Lục Thiếu Dung cũng nhìn ra được, con trai mình không hề bịa đặt.

Lục Thiếu Dung: “Bạn con tên gì?”

Triển Hành: “Con không biết, anh ấy không nói, Cảnh Phong cũng không biết”

Lục Thiếu Dung thực sự bó tay, y bình luận: “Con không biết chuyện này nghiêm trọng thế nào đâu”

Lục Diêu qua nói: “Đây chính là xá lợi Phật tổ ư? Lấy trong cổ mộ hả?”

Không ai để ý tới Lục Diêu, ánh mắt mọi người đều tập trung lên xương Phật, Lâm Cảnh Phong nói: “Để cháu phụ trách mang nó về”

Lục Thiếu Dung: “Vận khí của các con thực sự quá tốt, vật này bất kể là mang từ Trung Quốc qua Mỹ, hay từ Mỹ mang về trung Quốc, chỉ cần sơ sảy chút thôi là sẽ dẫn tới một trận tranh chấp quốc tế”

“Há chỉ là tranh chấp quốc tế!” Triển Dương phẫn nộ nói: “Tụi bây thực đúng là không biết trời cao đất rộng!”

Lục Diêu cầm miếng xương Phật kia ngoáy lỗ tai, vừa ngoáy vừa nói: “Nghiêm trọng dữ vậy sao, chỉ là cái khúc chỉa ra thôi mà”

Triển Dương: “Mịa cậu hai mi, mi tính gây thù cho cả nhà sao?”

Lục Thiếu Dung hít sâu vào một hơi: “Tôi phải suy nghĩ kỹ càng, mọi người lên nghỉ ngơi trước đi”

Triển Hành lên lầu, khép cửa lại: “Tiểu sư phụ, anh đừng khẩn trương, kỳ thực họ rất thích anh”

Lâm Cảnh Phong không trả lời, y đứng trước tủ sách xem bằng khen của Triển Hành.

Triển Hành từ phía sau bíu vai Lâm Cảnh Phong, chân thành nói: “Em sẽ cam đoan thật đàng hoàng với Lục Thiếu Dung và Triển Dương, mặc kệ sau này thế nào, chắc hẳn họ sẽ cho phép chúng ta ở bên nhau”

Lâm Cảnh Phong: “Ba em có từng giận dữ vậy bao giờ chưa?”

Triển Hành: “Thường xuyên luôn_____”

Lâm Cảnh Phong: “Anh đang hỏi Lục Thiếu Dung làm việc ở viện bảo tàng ấy”

Triển Hành ngẩn người, sau đó suy nghĩ thật lâu, rồi đáp: “Chưa từng thấy”

Lâm Cảnh Phong cười khổ, Triển Hành nói: “Triển Dương cũng thường phát hỏa, anh có biết nguyện vọng trong sinh nhật năm ngoái của ông ấy là gì không?”

Lâm Cảnh Phong: “?”

Triển Hành: “Ông ấy ước có một đầu đạn hạt nhân”

Lâm Cảnh Phong: “…”

Triển Hành: “Như vậy có thể gửi qua bưu điện, sau đó ông ấy ở Mỹ nhấn nút điều khiển, trực tiếp nổ banh xác nhà cậu hai. Quên đi, không nhắc chuyện này nữa, ông ấy nhất định sẽ không giận đâu, em có kế này”

Lâm Cảnh Phong nhướng nhướng mày: “Kế gì?”

Triển Hành mở ngăn kéo, lấy ra một miếng giấy sticky: “Nghĩ xem lát ăn cơm phải nói gì để xoa dịu bầu không khí, Triển Dương từng dạy em rằng, nếu không nghĩ ra cách ứng phó tình huống, sợ nói sai, thì hãy viết lại cuộc trò chuyện giả định vào một tờ giấy nhỏ, nó giúp mình diễn thuyết và giao lưu thuận lợi hơn rất nhiều”

Lâm Cảnh Phong bật cười: “Được, em nghĩ họ sẽ nói gì?”

Triển Hành lầm bà lầm bầm, cùng Lâm Cảnh Phong kề sát vào nhau, mô phỏng lại giọng điệu của Lục Thiếu Dung và Triển Dương lúc ăn cơm, rồi viết một đoạn đối thoại xuống.

Nhưng rốt cuộc tờ giấy không hề được dùng đến.

Đêm đó không ai gọi ăn cơm cả, người giúp việc bưng bữa tối lên phòng từng người.

Triển Hành kinh ngạc hỏi: “Không dọn cơm sao?”

Lục Diêu ở phòng cách vách thò đầu vào: “Mới nãy em tới phòng sách nhìn, thấy họ vẫn còn đang thương lượng về cái cục chỉa kia. Lục Thiếu Dung còn gọi điện thoại cho cậu cả nữa”

Triển Hành biết lần này nhất định là to chuyện rồi.

Tính sao giờ?

Đêm đó Triển Hành lăn qua lộn lại, nắm JJ Lâm Cảnh Phong vừa vặn vừa vuốt, hại Lâm Cảnh Phong nguyên đêm mất ngủ theo, Triển Hành tưởng tượng ra đủ loại kết quả tồi tệ nhất.

“Tiểu sư phụ” Triển Hành ôm Lâm Cảnh Phong, khẽ nói: “Sau này đừng đi trộm mộ nữa”

Lâm Cảnh Phong thấp giọng nói: “Biết rồi”

Họ nằm song song trên giường, nhìn trần nhà, Lâm Cảnh Phong thì thầm trong bóng tối: “Em nghĩ, họ có cho qua, không truy cứu nữa không?”

Triển Hành: “Có thể chứ? Coi như anh đáp ứng em rồi nhé”

Gia đình Triển Hành đả động đến Lâm Cảnh Phong, y vô phương quên được quá khứ của mình, song y mong chờ được dung nhập vào gia đình cậu. Thế nhưng y vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, đây là chuyện của y, không nên ỷ lại vào sự trợ giúp của Triển Hành.

Lâm Cảnh Phong suy nghĩ thật lâu, rồi đáp: “Tính sau đi”

“Anh có một chuyện phải làm” Lâm Cảnh Phong nói: “Anh phải đích thân giải quyết lão già, hay em ở nhà chờ trước đi, đợi anh làm xong việc sẽ quay lại đón em?”

“Tiểu Tiện?” Lâm Cảnh Phong nghiêng đầu qua, nhỏ giọng gọi.

Triển Hành đã ngủ, trên gương mặt vẫn còn thoáng mang nét ưu tư non nớt, Lâm Cảnh Phong đưa ngón tay ra khẽ xoa xoa mi tâm hơi cau của Triển Hành, vuốt cho nó giãn ra, sau đó y rà soát lại ký ức, tự khi nào cậu ấy lại bắt đầu mang ưu phiền như vậy?

Từ lần đầu gặp nhau tại Thượng Hải, cho đến cuộc tương phùng mấy hôm nay, chính Lâm Cảnh Phong cũng nghĩ không ra.

9h sáng hôm sau, Lục Thiếu Dung và Triển Dương đều không đi làm, Lục Diêu lại gõ cửa: “Anh, họ muốn nói chuyện với người ‘họ Lâm’ kìa”

‘Người họ Lâm’ ngồi dậy, nói: “Em có thể gọi anh là anh Cảnh Phong”

Lục Diêu hiểu ý gật đầu, Triển Hành muốn đi theo, nhưng Lâm Cảnh Phong với tay cản cậu ở lại phòng, y xuống lầu, chỉnh sửa cổ áo, đơn độc tiến tới ứng phó với trận thách thức lớn nhất trong cuộc đời mình.

♪♪♪ Quyển 3 – THIÊN BẠT VƯƠNG – Hoàn ♪♪♪

∗∗∗∗∗

Chú giải:

_ Khóa Lỗ Ban:

khóa lỗ ban 1

khóa lỗ ban 2

khóa lỗ ban 3
Bình Luận (0)
Comment