Linh Hồn Thâm Xử Nháo Cách Mệnh

Chương 57

Mưa xuân quý như dầu, nhưng Lâm Cảnh Phong thực sự không muốn nó dai dẳng thêm nữa, kể từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên vào đêm qua, cơn mưa liền rơi rả rích không ngừng.

Sáng sớm hôm sau, bếp lò bị thấm ướt, mọi người ăn qua loa một ít bánh bích quy và sữa bò, Triển Hành và Đường Du loay hoay với cái lò vi ba cầm tay, tính nghiên cứu món gì đó, tiếc rằng Lâm Cảnh Phong chẳng buồn tặng cho nửa điểm tâm tình nào: “Đi mau lên, van hai đứa bây, bộ tưởng ra ngoài chơi xuân sao?”

Qua hồ, đi tiếp nữa là ngõ cụt, cả thiên địa tối mịt, ống quần mọi người đã bị cỏ dại quệt ướt, cái nồi inox đội đầu của Hoắc Hổ còn bị hạt mưa rơi trúng kêu lộp độp.

Trương Soái: “Ban đầu bên kia vốn có đường, sau khi hạt châu mất, tôi bèn lấp kín sơn động ở dưới lại”

Lâm Cảnh Phong tiến lên trên vách núi kiểm tra, thấy xung quanh chất vô số đá vụn ngổn ngang, trên vách đá còn cắm con bù nhìn rơm và vải dính máu này nọ, đoán chừng là vài phương pháp khẩn cấp của người Bặc, y thoáng nhìn lên trên, nói: “Này là phong ấn?”

Trương Soái gật đầu: “Tôi cũng chả biết có tác dụng không, dỡ ra để vào chứ? Băng qua cái sơn động này, tới đầu bên kia là đến lòng chảo hình vòng, trong lòng chảo chính là nơi đặt quan tài Bặc mẫu. Tổ tiên dặn rằng, nếu quan trận có biến, thì phải lấp kín lối vào nơi này lại”

Lâm Cảnh Phong ngăn cản: “Tạm thời đừng dỡ, chúng ta thử trèo qua vách đá xem”

Y quăng móc câu ra, mắc trên vách đá trơn ướt, Đường Du nói: “Cho tôi thời gian nửa ngày, tôi có thể lắp ráp ra một chiếc xe leo núi tám chân”

Lâm Cảnh Phong: “Thôi khỏi, mấy cái món linh tinh của cậu đều không đáng tin”

Trương Soái mặt mày đưa đám nói: “Hôm qua bị tiểu Tiện giật điện một phát, đám cổ mang theo trên người chết muốn sạch hết rồi”

Lâm Cảnh Phong lên vách đá mắc lưỡi móc, Triển Hành kéo cung, khẩn trương ngó chừng, sợ có xác Macaque thình lình bổ nhào ra, Lâm Cảnh Phong từ từ trèo lên, đã cách mặt đất 50m, trở thành một chấm đen nhỏ, lỡ mà té xuống, ắt tan xương nát thịt.

“Đừng sợ” Trương Soái nói: “Công phu của Tam gia tốt lắm”

Tim Triển Hành muốn thót lên tới cổ họng, cậu lại phát hiện trên chỗ cao nhất vách núi, phía bên phải, có một cái hang, trong hang tối mù, cái gì cũng không thấy, cậu dời ống ngắm sang bên đó, trông thấy một cái đầu người.

“Thấy anh không? Tiểu Tiện!” Lâm Cảnh Phong không ngừng tay, nhưng dường như cảm giác được nỗi lo lắng của Triển Hành, bèn hô lớn.

Giọng Triển Hành run run: “Thấy, anh cẩn thận, ở bên tay phải anh có một lối đi, có lẽ là sào huyệt của lũ quỷ hôm qua đó”

Lâm Cảnh Phong hơi ngừng động tác, hô: “Biết rồi, đừng khẩn trương quá”

Triển Hành vẫn còn dùng cung chỉa lên, Lâm Cảnh Phong từ từ đến gần đỉnh vách đá, còn hơn ba mươi mét nữa.

“Tiểu Tiện!” Lâm Cảnh Phong cất cao giọng nói: “Sau này mua cái nhà, mời ba em tới ở nhé”

Triển Hành mỉm cười nói: “Được”

Lâm Cảnh Phong lại hỏi: “Em thích con nít không?”

Triển Hành: “Thích, anh muốn sinh cho em một đứa hả?”

Lâm Cảnh Phong: “Đừng nói ngược, em sinh cũng được vậy, nhưng sinh ra rồi biết nuôi không? Bản thân em cũng là đứa con nít chứ đâu”

Mọi người đều bật cười, Lâm Cảnh Phong thầm buồn cười trong lòng, chầm chậm trèo lên, bầu không khí thả lỏng hơn không ít, nhưng chốc lát sau, trời đất như có cảm ứng, truyền tới âm thanh “Y y a a” của trẻ nhỏ.

Trương Soái mờ mịt ngó nghiêng, âm thanh đó giống như từ trên trời vọng xuống, Lâm Cảnh Phong ngừng tay, Triển Hành nói: “Đừng ngừng! Trèo tiếp đi!”

Đường Du nghe mà sởn gai ốc cùng mình, hỏi: “Thứ gì vậy? Ban ngày ban mặt cũng có quỷ nữa hả?!”

Trương Soái ra hiệu bình tĩnh, trên bầu trời mây đen vần vũ, bốn phía u ám, nước mưa rơi lên hồ lan tỏa từng gợn sóng, dưới màn trời ảm đạm, vô số tiếng kêu đan xen vang vọng chung quanh vách đá.

Giọng Triển Hành phát run: “Tiểu sư phụ, anh…đừng di chuyển gần qua bên phải”

Cậu đưa kính ngắm về phía cửa hang trên vách đá, hình như trông thấy thứ gì đó bò ra.

Triển Hành: “Có thể…”

Trương Soái biến sắc: “Tam gia! Xuống mau!” Trương Soái và Đường Du chạy về phía vách đá, Hoắc Hổ đứng tại chỗ bảo vệ Triển Hành, Triển Hành sít sao ngó chừng hang núi, hô hấp nghẹn lại.

Có một đứa nhỏ sơ sinh, toàn thân xanh lét, đang từ cửa hang bò ra.

“Em thấy gì thế?” Tay Lâm Cảnh Phong tăng nhanh tốc độ.

Triển Hành: “Không có gì! Anh trèo lên đi!”

Trong kính ngắm, đứa nhỏ màu xanh bò tới cửa hang, nó nhìn qua bên trái, Triển Hành lập tức buông dây cung, mũi tên vô hình rời dây bay vút đi, một tiếng gào lớn vang lên.

Trong sơn động bắt đầu vang vọng tiếng khóc thét khàn cả giọng, tiếng khóc vừa vang, bốn phía vọng từng hồi đáp trả, cả núi rừng đều tràn ngập tiếng khóc.

“Coi chừng!” Trương Soái hô.

Lâm Cảnh Phong đạp mạnh mấy cái, suýt nữa thì trượt chân, y đã vọt tới đỉnh vách núi, nhảy vút lên, rút trường đao sau lưng ra, nhìn chằm chằm lên chỗ cao, chỉ thấy hai bên núi hoang đầy những xác Macaque đen sì, xem tình hình khoảng chừng hơn trăm con, bọn chúng nhìn chòng chọc đoàn người họ, nhưng không hành động.

Tiếng con nít khóc nhỏ dần, có lẽ nó bò trở vào hang rồi, đám xác Macaque ngừng gào, nhao nhao quay đầu bỏ đi.

Lâm Cảnh Phong cầm trường đao, chờ thêm một hồi, rồi mới đem dây thừng buộc lên một tảng đá to: “Lên đi, lên trước rồi nói sau”

Y lấy dây thừng buông xuống vách núi, Đường Du tiến lên đón lấy, giật trái giật phải mấy cái, cố định nó giữa mớ đá hỗn độn, rồi gắn thêm cái bàn tời và đế thép.

“Hai chân đứng trên cái ống, hai tay chuyển bàn tời” Đường Du ra hiệu: “Ai trước?”

Triển Hành: “Em bọc hậu, phòng thứ gì đó xuất hiện, các anh lên trước đi”

Mọi người lần lượt dùng bàn tời leo lên đỉnh vách núi, Triển Hành lui ra một chút, cầm cung chỉ lên cao, cảnh giác thời thời khắc khắc, lại chuyển kính ngắm lên đỉnh vách núi, trinh sát khắp nơi.

Trong kính ngắm, cậu thấy Lâm Cảnh Phong đang cười cười.

“Cười cái gì?” Triển Hành chỉa kính ngắm về phía sơn động.

“Cười em còn biết bọc hậu nữa cơ đấy” Lâm Cảnh Phong hờ hững nói, giọng nói không lớn, nhưng rất rõ ràng.

Triển Hành: “Em vẫn hữu dụng chứ bộ!”

Lâm Cảnh Phong kéo Đường Du đi sau chót lên vách đá, nói: “Được rồi, lên đi, anh phụ trách tiếp ứng em. Mau”

Triển Hành chạy nhanh tới chân vách đá, trèo lên dây thừng bắt đầu di chuyển bàn tời, Lâm Cảnh Phong cầm trường đao cùng Trương Soái mỗi người đứng một bên, nghiêng người ngó chừng vách núi.

Một thứ từ trong cửa động chầm chậm lùi ra, kế tiếp rớt xuống vách núi, gây ra một tiếng vang trầm muộn.

Triển Hành hoảng hồn, quay đầu qua, Lâm Cảnh Phong quát: “Đừng nhìn xuống! Tiếp tục!”

Chớp mắt chỗ cửa hang lủi ra một cái bóng đen, bổ nhào vào sợi dây thừng treo giữa không trung, Trương Soái và Lâm Cảnh Phong đồng thời ra tay, Triển Hành còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, thì đã nghe chít một tiếng, lại có thứ gì đó rơi xuống vách núi.

Triển Hành lắc mạnh bàn tời, một bầy ong mật vàng óng dầy đặc kêu vù vù quấn lấy cái xác Macaque từ trong hang nhảy ra, đỉnh đầu nó trúng thêm thanh dao găm của Lâm Cảnh Phong, sau khi rớt xuống nó níu vách đá, nhe răng kêu khẽ, trợn trắng mắt nhìn chòng chọc Lâm Cảnh Phong.

Trương Soái: “Nó không dám công kích cậu, tiểu Tiện?”

Xác Macaque trèo lên mấy lần, cố ý né tránh Triển Hành, nhảy lên trên đỉnh vách đá.

Triển Hành quyết đoán buông bàn tời, hai chân câu dây thừng, cả người treo ngược ra sau, kéo cung buông dây, vù một tiếng, dưới vách đá truyền lên tiếng gào thê lương, xác Macaque té xuống vực cao trăm trượng, nện lên mặt đá thành một bãi thịt thối đen sì.

Mấy người Hoắc Hổ nắm dây thừng kéo lên, Triển Hành thở phào một cái, hỏi: “Còn hả? Xem thử cái hang kia coi xảy ra chuyện gì?”

Lòng bàn tay Lâm Cảnh Phong ướt dẫm mồ hôi lạnh, chuyển dây thừng qua hang bên cách đó không xa, cúi xuống nhìn một cái: “Là một cái hang rỗng”

“Mới nãy thứ gì bị ném xuống thế?”

Triển Hành ghé vào bên rìa, giơ kính ngắm nhìn xuống.

“Anh xem xem?” Trương Soái đón lấy.

“Đó là…” Trương Soái nói: “…Người vào núi quay ngoại cảnh lúc trước”

Lâm Cảnh Phong từ trong hang đi lên, xách theo cái máy đen nhánh: “Tôi tìm được thứ này”

“A!” Đường Du vội đón lấy, là một cái máy quay.

“Còn dùng được không?” Lâm Cảnh Phong hỏi.

Đường Du kiểm tra một lần: “Ống kính rớt hư rồi, pin đã rữa, thẻ nhớ còn dùng được”

Các đội viên quây quanh một chỗ, Triển Hành nói: “Có thể phát xem thử không?”

Đường Du mở vỏ máy ảnh ra, hơi trầm ngâm, nói: “Muốn phát ra hả, cũng được, nhưng phải đợi một hồi, còn có ghi âm đồng bộ nữa…Cậu xem này”

Lâm Cảnh Phong đứng thẳng người, chỗ họ đang đứng là một nền phẳng núi đá khổng lồ, trên nền phẳng trơn bóng không một ngọn cỏ, trong mấy vũng nước nông sâu mọc đầy rêu và tảo xanh.

Nền phẳng trống trải rộng chừng hơn ngàn mẫu, được dãy núi xung quanh bao bọc, bốn phía toàn là cổ thụ chọc trời.

“Còn bao lâu nữa?” Lâm Cảnh Phong hỏi.

Trương Soái đáp: “Qua ngọn núi này là tới, bên kia núi có cái lòng chảo, sơn động dưới vách núi mới nãy là đường băng qua lòng chảo”

Mưa càng ngày càng nặng hạt, mọi người ướt như chuột lột, Triển Hành hắt xì một cái, bắt đầu phát run.

Lâm Cảnh Phong: “Ở tại chỗ, tìm nơi nào nghỉ ngơi một lát, trú mưa, xem xem trong băng hình nói gì rồi tính tiếp”

Hoắc Hổ trút nước, nhóm lửa dưới một gốc đại thụ, cái lạnh mùa xuân thấm sâu vào xương cốt, càng ngày càng lạnh, mọi người vây quanh bếp lò cởi áo hong lửa, mất nửa ngày sau mới thấy đỡ hơn.

Đường Du rốt cuộc cũng nghiên cứu camera xong, trời đã về chiều, tối đen một mảnh, sấm sét thoắt ẩn thoắt hiện trong tầng mây.

“Giờ xem chứ?” Đường Du nhét thẻ nhớ vào một thiết bị tinh xảo, kết nối với laptop, che mưa, rồi phủ bao nhựa lên: “Nhìn phía đối diện, phóng ra ngoài xem rõ hơn chút”

Đường Du mở máy chiếu gắn kèm laptop lên, một luồng ánh sáng mạnh bắn ra vách núi đối diện, ảnh chiếu xuất hiện trong đêm đen.

Huyền hoang vạn cổ, mưa gió mịt mờ, vào khoảnh khắc ngày đêm giao hòa, họ ngồi trong cánh rừng nguyên thủy, cùng xem một cái băng ghi hình dùng mạng người đổi lấy, mọi người đều có cảm thụ không nói nên lời.

Lâm Cảnh Phong: “Hy vọng nó giúp ích cho sự việc lần này…Lúc đội quay phim tiến vào, là trước khi hạt châu mất, hay sau đó?”

Trương Soái ngẫm nghĩ: “Hẳn là mất ngay sau khi bạn gái Trương Huy tới, trước khi đội quay phim tiến vào”

Đốm tuyết biến mất, trên vách đá đối diện xuất hiện hình ảnh, mở màn là thời điểm ban ngày rõ nét, rừng rậm sáng tỏ, khắp nơi xanh ngăn ngắt một màu, đốm sáng từ kẽ lá hắt xuống, rơi trên mặt đất.

“Tháng bảy, chúng tôi tiến vào cánh rừng nguyên thủy Kiềm Đông Nam” Giọng đàn ông vang lên: “Lão Hoàng phụ trách tiếp tế vật phẩm, Hồ Vân phụ trách chữa bệnh”

Anh ta chuyển ống kính sang một cô gái xinh xắn, cô gái phất phất tay với họ.

Người đàn ông lại nói: “Vốn định mời một người ở Vạn Cổ môn dẫn dường, nhưng hầu hết đồng bào dân tộc thiểu số đều cự tuyệt, cho rằng trong núi có thần linh không thể khinh nhờn”

Lâm Cảnh Phong xen miệng vào: “Chỉ có ba người thôi à?”

Trương Soái cảnh giác nói: “Không, phải là bốn người. Người còn lại đi đâu rồi?”

Lâm Cảnh Phong ra hiệu bình tĩnh, xem tiếp.

Giọng đàn ông: “Hiện tại chúng ta sẽ tiến vào cánh rừng, tự tay vạch mở tấm mạng che mặt của vị thần linh này”

Vạch mạng che mặt? Vạch đầu ông ra thì có á.

Triển Hành hát: “Vạch cái đầu ông ra…”

Đường Du bấm gậy kích điện, Triển Hành lập tức thức thời câm họng.

Triển Hành: “Chúng ta đoán xem ai là người sống sót tới phút cuối…”

Đường Du dí gậy điện sát vào huyệt thái dương Triển Hành.

Triển Hành: “…”

“Đây là một cánh rừng nguyên thủy tuyệt đẹp, giữ nguyên được diện mạo vốn có của nó” Giọng đàn ông nói: “Cây Khuynh diệp và cây Dong là bộ phận cấu thành chủ yếu trong cánh rừng này, hiện giờ, thứ chúng ta nhìn thấy chính là một cây bạch quả cổ, người dẫn đường bản xứ đã dẫn chúng tôi tới bên con sông này”

“Côn trùng rất đẹp” Người đàn ông nói: “Loại dế mèn xanh lá này khá hiếm”

Ống kính chuyển sang một con côn trùng bò giữa rừng, côn trùng tiệp màu với lá cây, đột nhiên một cái vuốt màu đen quơ tới, ống kính lắc dữ dội, tiếng nữ sinh thét chói tai vang lên.

“Ha ha ha_____” Người đàn ông cười nói: “Xem ra khách trong khu rừng này không hoan nghênh chúng ta lắm, tiểu Hồ, em không sao chứ?”

Giọng nữ ổn định trở lại: “Không sao, mu bàn tay bị cào một đường rồi”

“Chúng ta hãy nhìn xem” Người đàn ông nói: “Yo, đây là một loài động vật vô cùng hiếm thấy, bộ Linh trưởng, họ Khỉ, chủng Vượn…”

Ống kính chuyển hướng lên mình con Macaque ngồi trên chạc cây, toàn thân nó đen thui, hai mắt đục ngầu.

“Nó đang cảnh cáo chúng ta không được xâm nhập vào địa bàn của nó, từ năm ngàn năm trước, loài khỉ đen rất ít được ghi chép lại, Trung Quốc cổ đại ghi rằng, nó kêu là ‘Macaque’. Đây là hóa thạch sống của loài Macaque, móng vuốt của nó vô cùng sắc bén…”

“Trông y như một con sóc” Lão Hoàng tỏ ra hết sức hứng thú bình luận: “Chúng ta tiếp tục đi tới nào”

Ống kính lại rung lắc, mọi người kinh hô, hình ảnh tối đen.

Người đàn ông tắt camera, nhưng ghi âm vẫn còn mở, anh ta nôn nóng hỏi: “Sao vậy?”

“Không sao” Giọng một người xa lạ nói: “Thoa chút thảo dược của chúng tôi là được”

Cô gái tên Hồ Vân nọ nói: “Đừng dùng lung tung, phải dùng cồn I-ot sát trùng trước”

Người xa lạ thô lỗ nói: “Cô không hiểu đâu, dân núi có cách riêng của dân núi, phải dựa theo quy tắc của chúng tôi, không sai đâu”

Ống kính lại mở, trong hình ảnh xuất hiện một người đàn ông trung niên râu quai nón, ông ta lấy một nắm thuốc bột màu trắng từ trong túi ra, vẩy đều lên cánh tay người đàn ông, ngửa đầu uống hớp rượu phun lên, lát sau thuốc bột kêu lách tách, không ngừng bốc khói, người đàn ông nọ kêu gào thảm thiết.

“Vôi?” Lâm Cảnh Phong hỏi.

Trương Soái ra hiệu xem tiếp, một tay của Râu quai nón đè lên cánh tay người đàn ông nọ, xoa nhẹ qua ba lằn vết thương do bị cào, miệng niệm lầm rầm mấy câu.

Trương Soái nói: “Chú văn trừ tà của người Miêu, xem bộ người này biết chút bí quyết”

“Anh biết không?” Triển Hành hỏi.

Trương Soái: “Biết, nhưng không phiền phức như ông ta”

Tiếng phụ nữ mắng: “Làm vậy sẽ để lại miệng vết thương”

Trương Soái và Râu quai nón trên phim đồng thời cất tiếng mỉa mai: “Ngu xuẩn”

Râu quai nón xử lý xong vết thương trên cánh tay lão Hoàng, chuyển sang người nữ, người nữ vội nói: “Tôi tôi…tôi tự làm. Tôi có nước oxy già”

Râu quai nón nhấn mạnh nhiều lần, nhưng người phụ nữ không chịu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không dùng thuốc của mấy anh!”

Râu quai nón đành thôi.

Trương Soái nói: “Cô ta chết chắc rồi”

“Tại sao?” Lâm Cảnh Phong hỏi.

Trương Soái: “Mu bàn tay cô ta đã bị thả cổ, tôi vẫn chưa thấy rõ con Macaque kia ra tay, nhưng sau khi bị cào trúng, đã có cổ trùng ẩn náu chui vào”

Triển Hành hiếu kỳ: “Macaque biết thả cổ hả? Chúng cũng biết dùng sao?”

Trương Soái cau mày, kêu Đường Du cho đứng vài hình ảnh, xem đi xem lại vết thương nọ, chợt chỉ vào một chỗ nào đó trên màn hình: “Các cậu xem cánh tay cô ta kìa”

Chỗ khuỷu tay người phụ nữ nổi lên màu tím nhàn nhạt, dưới da có một điểm gồ cực kỳ bí ẩn.

Trương Soái nói: “Trên mình Macaque mang ít nhất cũng phải hơn trăm loại cổ độc, xem tiếp rồi nói sau”

——————————————
Bình Luận (0)
Comment